Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 402: Chiếc áo len màu đen đó
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:50:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đến lượt Lâm Thanh Bình sững .
Việc tin cô trong sạch đương nhiên khiến cảm động, nhưng ngay cả khi cô trong sạch, những để ý, mà còn cho rằng đó là của bản , khiến luồng ấm đang trào dâng trong nội tâm cô càng thêm căng tràn.
"Cố Quân Thành..." Cô lẩm bẩm.
"Lâm Thanh Bình, em khổ ." Anh đưa tay , xoa nhẹ lên mặt cô, nhưng chợt nhận tay dính đầy dầu mỡ, thì lúc nãy ôm cô , chắc quần áo cô cũng dính dầu theo, lập tức trở nên lúng túng. "Đi... bộ đồ ."
Lâm Thanh Bình cũng .
Tình hình đổi quá nhanh, cô nhân lúc bình tĩnh , suy nghĩ cho thấu đáo.
Cô gật đầu, lên lầu.
Thay quần áo xong xuống , Cố Quân Thành băm nhuyễn thịt cho đĩa, đặt lên nồi hấp, cũng rửa tay . Nhìn thấy cô xuống, chút bối rối xoa xoa tay, "Lâm Thanh Bình, ... nấu ăn giỏi lắm, xào nấu khó ăn, chỉ thể mấy món đơn giản..."
Lâm Thanh Bình đương nhiên tay nghề nấu nướng mấy cây của , thì hôm nay hấp thịt viên, hầm gà, đều là những món chỉ cần tay là , cần nêm nếm gia vị cầu kỳ. , là ý gì?
"Đợi đến đảo , sẽ hơn." Anh cô, , khuôn mặt đen sạm nổi lên tầng hồng hào bên .
"Ừ." Cô mỉm , chỉ là, cô , rốt cuộc là chuyện gì khiến cần suy nghĩ cho kỹ, chăng bức thư là quyết định suy nghĩ lâu mới đưa ? "Cố Quân Thành, suy nghĩ lâu như , nghĩ xong ?"
Nhắc đến chủ đề , dường như bỗng trở nên nhẹ nhõm, gật đầu, "Nghĩ xong , sẽ để Vu Thành Trí dễ chịu ."
Lâm Thanh Bình cũng sửng sốt, "Anh... cần suy nghĩ kỹ, là nghĩ chuyện ?"
"Đương nhiên." Anh biểu lộ vẻ mặt ' em hỏi ', "Đương nhiên suy nghĩ kỹ xem thế nào để dạy cho một bài học thật thâm thúy, mà ảnh hưởng đến em."
Anh rơi trạng thái trầm tư, "Đánh một trận thì quá rẻ cho ."
Nói xong, Lâm Thanh Bình đầy kinh ngạc, "Sao em hỏi ? Em tưởng đang nghĩ gì?"
"Không gì." Mắt Lâm Thanh Bình nóng lên, vội lắc đầu, "Vậy nghĩ cách ?"
"Đương nhiên ." Anh đáp, "Thứ nhất, thì cứ tước thứ đó, cũng oan uổng gì , đáng như ."
Lâm Thanh Bình gật đầu, khẽ, "Chiếc áo len đó, cứ mặc , em đan len, mặc hỏng thì đan cái khác là ..."
Chỉ là, trong lòng cô vẫn còn một thắc mắc, "Cố Quân Thành, chiếc áo len màu đen của đây ?"
Vấn đề chiếc áo len màu đen đó, đây cũng từng nhắc đến, nhưng chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, từng sâu.
"Vứt ." Cố Quân Thành nhẹ nhàng .
"Vứ... vứt ?" Lâm Thanh Bình kinh ngạc, "Anh trân trọng nó ?"
"Rất trân trọng chứ, chúng xuất nông thôn, nhà tuy điều kiện khá hơn một chút, cũng gia đình giàu gì, đây ở nhà, quần áo đều là mảnh vá chồng lên mảnh vá, thói quen đó ăn sâu . về nó rách thật mặc nữa, áo len cũng vá kiểu gì, nên vứt thôi." Anh bình tĩnh giải thích, như thể đó chỉ là một bộ quần áo bình thường.
Lời khiến Lâm Thanh Bình càng thêm bối rối, "Không , Cố Quân Thành, chiếc áo len đó là ai đan cho ?"
"Không mua ?" Anh đương nhiên , "Mẹ đan, chị cũng , mua thì còn từ ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-402-chiec-ao-len-mau-den-do.html.]
Vân Vũ
Nói đến đây, chợt nhận điều gì đó, "Lâm Thanh Bình, ý em là..."
"Em ý gì, em ý nào khác, nó là đồ mua! Là mua đấy!" Lâm Thanh Bình ngốc , nhưng ngốc đến mức chủ động với rằng đó là của nào đó đan.
Vậy là, luôn nghĩ rằng đó là Lưu Phân mua cho ?
"Không, Lâm Thanh Bình, lẽ là em đan?" Anh nắm lấy cô hỏi, "Em cứu em, nên cảm ơn ?"
Lâm Thanh Bình càng sửng sốt hơn, đây là lối suy nghĩ gì mà thể nghĩ là cô đan chứ!? cô cũng sẽ nhận việc của Trần Hạ , "Không , , em còn ai cứu em! Chắc là mua thôi!"
Cố Quân Thành ngốc, chỉ là giỏi biểu đạt, nhạy bén với những đổi tinh tế trong sắc thái và thần thái của khác.
Sự đổi sắc thái của Lâm Thanh Bình với rằng chiếc áo len đó chắc chắn mua, mà là đan, và đó Lâm Thanh Bình, thì chỉ thể là một khác...
"Lâm Thanh Bình." Anh nắm lấy vai cô, "Anh , gửi nó kèm trong một đống quần áo gửi đến, cũng thư."
"Ừ." Chủ đề là do Lâm Thanh Bình khơi , nhưng giờ cô tiếp nữa, chỉ nhẹ đáp một tiếng, đẩy một cái, "Anh nấu cơm nhanh , em đói ."
Nói xong, cô bỏ .
Lòng dậy sóng, cú sốc lớn, cô cần thời gian để bình tâm. sợ cứ thế bỏ , trong lòng sẽ suy nghĩ nhiều, nên cô đầu , "Nhanh lên, nấu ngon , em sẽ chấm điểm đấy!"
"Ừ..." Cố Quân Thành vẫn chắc lắm, rốt cuộc câu của cô ý gì, là giận giận?
Trong nồi bắt đầu sùng sục bốc , nước trong nồi hấp sôi lên, nước trong nồi nhiều, đang trào ngoài, vội vàng , đậy nắp bếp lò , nước vẫn tiếp tục bốc lên, nhất thời tay chân luống cuống.
Lâm Thanh Bình thấy tiếng lạch cạch trong bếp, khẽ mỉm , lấy một cuốn sách, xuống bên cái bàn dài. Trên bàn đặt chùm nho mới rửa, chắc cũng là mua về.
Anh "Đợi đến đảo , sẽ hơn", câu mà quen thuộc.
Trong bức thư của , câu cuối cùng cũng giống câu khác là mấy: Lâm Thanh Bình, khi đến đảo, hãy hành động của nhé!
là định dạng chuẩn của bài kiểm điểm học sinh.
Chính , bức thư , cô nhất định hài lòng.
Kỳ thực cũng hài lòng, nếu lấy "chân thành" tiêu chuẩn, thì bức thư đó thực sự chân thành.
Trong thư, giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối một loạt hành động khó hiểu của kể từ khi đề nghị ly hôn.
Vì sợ nhiệm vụ đó, nếu hi sinh, cô sẽ quá đau lòng, chi bằng ly hôn, để cô hận , hận thì vẫn dễ chịu hơn nhiều so với đau lòng. Còn thời gian đó bên cạnh Trần Hạ, là vì đồn công an tìm thông qua trường học, trường vốn dĩ đặc thù, việc đều báo cáo, nên lý do công an tìm , mối quan hệ giữa và Trần Hạ đều báo cáo rõ ràng. Nhà trường yêu cầu xử lý cho thỏa chuyện , nên cùng công an .
Đương nhiên, trong thư cũng chân thành rõ ràng rành mạch: Cho dù thông qua nhà trường, nếu Trần Hạ thực sự ở đồn công an, công an tìm đến cũng sẽ , liên quan đến Trần Hạ là ai, bất kỳ dân nào trong thôn đến thủ đô gặp chuyện như , cần giúp đỡ, đều sẽ .
Còn việc đó rõ cô hiểu lầm và Trần Hạ, còn đem kế dùng kế, khiến cô hiểu lầm sâu hơn, cũng là vì cô dứt khoát hơn trong việc đoạn tuyệt với , vân vân.
Những chuyện , hết hai trang giấy.