Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 466: Chào con, Cố Chưởng Châu (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:51:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Bình ở bên trong chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn từng đợt từng đợt nuốt chửng lấy cô.

Dần dần, tiếng của bác sĩ và y tá dường như cũng dần trôi xa, chỉ còn bóng tối mờ mịt hỗn độn bao vây lấy cô.

Một cảm giác ngạt thở quen thuộc ập đến.

Cô bắt đầu giãy giụa, trong cơn mê cảm giác như ai đó đang bóp lấy cổ cô, cô thể thở , lồng n.g.ự.c đau nhói.

Cô chợt nhớ cảm giác là gì...

Vân Vũ

Là kiếp , khi đứa cháu trai rút ống dưỡng khí của cô, dùng gối bịt lấy mặt cô, chính là cảm giác tuyệt vọng ngạt thở lúc .

Mơ hồ, cô thậm chí còn thấy một vài âm thanh, xa lạ mà quen thuộc, ồn ào, ồn ào.

Cô cảm thấy chúng ồn ào đến mức cô đau đầu, và hơn nữa, cô thoát khỏi bàn tay đang đè cổ , cô thật sự sắp bóp c.h.ế.t đến nơi ...

, cô thể thoát , cảm giác ngạt thở khiến ý thức của cô càng thêm mơ hồ, bàn tay đang bóp lấy cổ cô kéo lấy cô, kéo cô xuống .

Phía , là vực thẳm đen ngòm đáy, cô kéo xuống mãi, xuống mãi, những âm thanh ồn ào cũng cứ vấn vương bên tai, vo ve, vo ve, ồn ào đến mức khiến đầu óc như nổ tung.

"Cô ơi, cô sắp 70 tuổi , cũng c.h.ế.t thôi, hà tất lãng phí tiền bạc nữa? Cô , cô trong bệnh viện mỗi ngày như , lãng phí đều là tiền của cháu mà! Tất cả đều là của cháu..."

Tại thấy âm thanh kinh khủng nữa?

Bác sĩ! Bác sĩ cứu với! Có rút ống dưỡng khí của , bóp c.h.ế.t !

"Ống dưỡng khí rơi , đeo cho bà ."

A! Bác sĩ thấy tiếng kêu cứu của cô ?

Có luồng khí tràn mũi cô, cô dường như thể thở , đều thư thái trở , thế nhưng, bàn tay đang bóp lấy cổ cô vẫn buông, vẫn kéo lấy cô sức giật xuống, giật trong bóng tối vô tận.

"Ngươi buông !" Cô sức giãy giụa, dùng tay đập bàn tay đó, "Lâm Bằng Triển, ngươi buông !"

Cháu trai cô, tên là Lâm Bằng Triển, chính cô là đặt tên cho nó, hy vọng nó như chim đại bàng, vỗ cánh bay vút chín nghìn dặm...

Trong lúc giằng co, cô còn thấy bác sĩ đang .

"Tình hình nguy cấp, ngoài bàn bạc với gia đình bệnh nhân ."

vài lời với bác sĩ, nhưng bàn tay bóp lấy cổ cô, khiến cô nên lời, cô sức giật , rốt cuộc, bàn tay buông , cô nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng trong bóng tối.

thấy âm thanh , "Hết ."

"Báo với bác sĩ ?"

"Không, đợi c.h.ế.t hẳn hơn chút nữa."

Cô nhận , hai đối đáp , chính là đứa cháu trai và cháu gái ngoan ngoãn kiếp của cô.

Hai đứa con thông đồng với để mưu hại cô...

Rốt cuộc cô trở về ? Lại gặp bọn chúng ? Vậy Cố Quân Thành ? Còn Tiểu Chưởng Châu của cô ? Phải ?

Cô theo bản năng sờ bụng , thế nhưng, tay như xuyên qua khí, chẳng sờ thấy gì.

Mở to mắt, cuối cùng cũng thể rõ cảnh tượng mặt.

Là bệnh viện.

Bệnh viện kiếp .

Nơi cô đang lơ lửng, là bên ngoài cửa sổ phòng bệnh đơn nhân của cô.

Cháu trai cháu gái cô giường bệnh của cô, còn cô, thì bất động giường , ống dưỡng khí của cô treo lơ lửng bên cạnh giường.

"Chắc cũng gần xong , hẳn là c.h.ế.t hẳn ." Cháu trai cô , đó, đeo ống dưỡng khí cho cô, giả vờ hoảng hốt chạy ngoài gọi bác sĩ.

Cháu gái dường như lúc mới tỉnh ngộ, cũng lóc t.h.ả.m thiết gọi bác sĩ y tá.

Bác sĩ tuyên bố cô c.h.ế.t.

Đứa cháu trai và cháu gái ngoan ngoãn của cô, cùng với đứa em trai và em dâu chạy đến đó, lóc t.h.ả.m thiết như trời long đất lở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-466-chao-con-co-chuong-chau-2.html.]

Cô lơ lửng , lặng lẽ xuống, đột nhiên cảm thấy đau, đau.

Hóa khi c.h.ế.t , hồn phách cũng sẽ đau, là một loại đau đớn như tan hoang nát vụn...

Từ đó, cô cứ thế lơ lửng , xuống đủ chuyện thế gian .

thấy căn nhà của cô, thằng cháu trai và đứa cháu gái mỗi đứa dẫn một đám xông , vì vấn đề căn nhà thuộc về ai mà hai đám đ.á.n.h phân thắng bại.

Căn nhà cô dày công bày biện đập phá tan hoang, kính vỡ, tivi đập nát, những bức tranh danh tiếng tường xé rách, những chiếc cốc, bát, đĩa cô yêu thích nhất trong bếp cũng vỡ nát la liệt sàn, đừng chi đến những món đồ trang trí giới hạn cô sưu tầm từ khắp nơi, tất cả đều phá hủy trong chốc lát.

Về , em trai yêu của cô, cùng với đứa em dâu miệng lưỡi ngọt ngào đó, gọi luật sư đến, giữa đống đổ nát di chúc của cô.

Cô chu cấp cho cả nhà đứa em trai ăn mặc, từ nhà cửa xe cộ, đến quần áo thức ăn, bọn chúng gì cô cho nấy, thế nhưng, bọn chúng vẫn sốt ruột, sốt ruột đến mức thể đợi đến lúc cô c.h.ế.t...

Thế là cô c.h.ế.t, như ý bọn chúng, đem tất cả tài sản lúc còn sống cho bọn chúng, còn bản cô thì trọng sinh để bắt đầu từ đầu.

Chỉ là, tại trở về đây? Và cứ lơ lửng đầu bọn chúng, bọn chúng tiêu xài hoang phí di sản của cô, bọn chúng vì sự giàu bất ngờ mà lóc vì vui sướng, bọn chúng vì phân chia đều mà đ.á.n.h chí tử...

Căn nhà cô dày công bày biện, những đồ sứ tinh xảo đó, những bức tranh đắt tiền treo tường, đều trong lúc bọn chúng đ.á.n.h nghiền nát, xé rách...

Bọn chúng căn bản chẳng hiểu gì về nghệ thuật, chỉ tiền, tiền, và tiền, thế là bọn chúng bắt đầu những vòng tiêu xài hoang phí và đ.á.n.h mới.

Cho đến một ngày, nhà tang lễ gọi điện cho thằng cháu trai ngoan ngoãn của cô, bảo nó đến lấy hộp tro cốt của cô, thúc giục nhiều .

, trong lòng trong mắt bọn chúng chỉ di sản của cô, quên mất cô.

Thằng cháu trai càu nhàu gọi đứa cháu gái, đến nhà tang lễ lấy hộp tro cốt, nhưng vì việc ai sẽ chịu trách nhiệm chôn cất cô mà xảy tranh chấp.

Một cái hộp tro cốt, trong lúc hai đứa giằng co, rơi xuống đất, vỡ tan tành...

Cô lơ lửng , chỉ cảm thấy một nỗi đau nhói lòng.

Lúc rốt cuộc cô đang ở trong mơ? Hay là linh hồn trở về kiếp ?

dù là mơ là hồn phách, cũng đều đau ?

Cô còn thấy thằng cháu trai ngoan ngoãn của cô : "Thôi, cứ vứt ở đây , gió một cái là bay hết, đây gọi là... táng theo gió, cũng mà, nơi hoang dã hẻo lánh, còn thể phân bón cho cây, cũng coi như là sự cống hiến cuối cùng của cô !"

Thế là, tro cốt của cô cùng với hộp tro cốt, cứ thế la liệt mặt đất.

Lâm Thanh Bình lơ lửng ở đó, đưa tay gom , nhưng chẳng gom gì.

vội vã chạy đến.

Thì là Chí Viễn, Chí Viễn thời trung niên.

Chỉ thấy Chí Viễn thấy cảnh tượng đất, sửng sốt, vội vàng cúi xuống, dùng hai tay từng vốc từng vốc gom tro cốt của cô , cho hộp.

Sau đó, cô liền lơ lửng đến mộ phần.

Chí Viễn cũng mộ, lẩm bẩm một ở đó, "Mẹ ơi, bố mơ bảo con, , nhờ con đến đón , an táng bên cạnh ông , con theo lời ông dặn, dù thế nào nữa, và ông ở bên , cũng thể chăm sóc lẫn , con sẽ đến thăm và ông ."

Lâm Thanh Bình lúc mới rõ, thì , đây là hai ngôi mộ cạnh , hai tấm bia mộ, một tấm là của Cố Quân Thành, khắc tên , một tấm là của cô, khắc chữ: Mộ của Mẹ Lâm Thanh Bình.

Người lập bia ghi là: Lý Chí Viễn.

Thì là Chí Viễn...

Người chôn cất cô kiếp là Chí Viễn...

Còn an táng cô bên cạnh Cố Quân Thành...

Chí Viễn, cảm ơn con, Chí Viễn...

Lâm Thanh Bình lơ lửng thật .

Cô đưa tay , vỗ nhẹ lên vai Chí Viễn, nhưng chỉ thấy một tiếng trẻ sơ sinh vang vọng x.é to.ạc bầu trời, một lực lớn kéo cô mạnh mẽ về phía .

Sau khi mơ hồ thấy câu "Tốt , , ", cô một nữa chìm bóng tối.

 

Loading...