Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 469: Làm thế nào khi em gái khóc sợ?
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:51:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Quân Thành: ………
Đây là yêu cầu gì ?
thấy khuôn mặt nghiêm túc của Chí Viễn, vẫn miễn cưỡng kéo khóe miệng lên .
Chí Viễn lập tức lấy tay che mắt .
Cố Quân Thành: ………
"Mày phản ứng gì ?" Thằng nhóc !
Chí Viễn khoa tay múa chân một cách phóng đại, "Bố Cố, đừng nữa, còn đáng sợ hơn đấy!"
Nụ của Cố Quân Thành đóng băng tại chỗ: Trong bệnh viện mà đ.á.n.h trẻ con y tá mắng ?
Trong phòng bệnh, tiếng của Tiểu Chưởng Châu dừng , vẻ như cho ăn thành công.
"Anh trong xem một chút." Cố Quân Thành với Chí Viễn.
Chí Viễn thôi.
Cố Quân Thành nhíu mày, "Có gì thì thẳng !"
"Anh… trong, lát nữa em gái sợ thì ?" Chí Viễn do dự .
Cố Quân Thành trợn mắt, "Mày thử xem bây giờ ai vì sợ ?"
Chí Viễn im miệng.
Cố Quân Thành tin, con gái của , thể sợ cha?
Anh trong, hối hả vội vàng, nhưng khoảnh khắc đẩy cửa, đột nhiên chậm bước chân, nhẹ nhàng bước .
Khi bước phòng bệnh, mấy phụ nữ trong phòng đều .
Anh cảm thấy ngay cả khi duyệt binh cũng cảm thấy bất an như lúc , thậm chí nghĩ, là ngoài quách cho xong.
Vẫn là Cố Hữu Liên, thấy đến, liếc Mai Lệ, cùng ngoài, dành gian cho gia đình nhỏ của họ.
Cố Quân Thành liền nhón chân tới.
Lại gần , chỉ thấy miệng nhỏ của con gái tóp tép ngừng, mặt mũi phúng phính, vì dùng sức nên ửng đỏ, đúng là cảm giác đang gắng sức.
Anh khỏi nhớ tới một câu dân gian "dùng hết sức bình sinh để bú", câu đột nhiên trở nên cụ thể, nhịn dùng ngón tay vỗ nhẹ lên mặt Tiểu Chưởng Châu.
Tiến trình 'ăn cơm' của Tiểu Chưởng Châu dừng một chút, ngay lập tức bắt đầu ừng ực.
Cố Quân Thành nhịn chọc chọc.
Ánh mắt của Lâm Thanh Bình g.i.ế.c , cuối cùng chọc một cái nữa rút tay .
chính cái cuối cùng , Chưởng Châu đột nhiên ăn nữa, bắt đầu to.
Lần Cố Quân Thành coi như chọc tổ ong .
Lâm Thanh Bình tức giận, mặt trắng bệch, "Anh, cút ngoài cho , đừng nữa."
Cố Quân Thành bàn tay , "Anh… cũng dùng sức mà…"
Thực sự nhẹ nhẹ.
"Anh dùng sức! Ngón tay cứ như que sắt ! Dù ưa hai con chúng , cứ , tuyệt đối phiền , xuất viện bế con, dắt Chí Viễn tự sống! Anh cần hành hạ chúng như !" Lâm Thanh Bình dỗ con gái tiếp tục b.ú .
Lúc , tiếng kinh động cả y tá.
Y tá đẩy cửa bước , "Sao ? Không cách cho b.ú ?"
Y tá còn đến giúp đỡ.
Tiểu Chưởng Châu lúc nhất quyết chịu ăn.
Ánh mắt giận dữ của Lâm Thanh Bình, sắp thiêu c.h.ế.t Cố Quân Thành .
"Vừa nãy b.ú ?" Y tá bế đứa trẻ lên, "Để xem nào."
Y tá mở khăn quấn của Tiểu Chưởng Châu , lấy tã , "Là tè , đưa tã sạch."
Tã lúc chính là những sản phẩm bằng cotton cũ cắt thành từng miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-469-lam-the-nao-khi-em-gai-khoc-so.html.]
Cố Quân Thành vẫn điều , chị gái và Lâm Thanh Bình tự chuẩn nhiều, vội vàng lấy một miếng đưa cho y tá.
Sau khi xong, Tiểu Chưởng Châu quả nhiên nữa, rên rỉ vài tiếng ngủ .
Y tá đặt đứa trẻ trở giường nhỏ, dạy hai họ, "Trẻ con bình thường đói là tè ướt, hai tự chú ý."
"Vâng!" Cố Quân Thành vội vàng đáp.
Sau khi y tá , Cố Quân Thành xuống cạnh Lâm Thanh Bình, nhỏ giọng hỏi cô, "Có đau ?"
Lâm Thanh Bình cúi thấp mắt.
Dù đau, cũng đau bằng câu "vẫn là sinh con trai hơn" của .
Một câu đó, đủ để xóa nhòa sự mong đợi của hai kiếp .
"Lâm Thanh Bình, em vất vả ." Tay luồn trong chăn, nắm lấy bàn tay truyền dịch của cô, chỉ cảm thấy, thời tiết như thế , tay cô để trong chăn mà vẫn lạnh ngắt.
Lâm Thanh Bình rút tay sang một bên.
"Sao ?" Cố Quân Thành tiếp tục nắm lấy tay cô, thấy cô vẫn căng thẳng, liền , "Thằng nhóc Chí Viễn hôm nay đắc ý lắm."
Lâm Thanh Bình vẫn gì.
"Nó với , Chưởng Châu thấy đầu tiên là nó! Nói Chưởng Châu thích nhất cũng là nó! Hừ!" Giận dữ nửa thật nửa đùa, nhưng thực sự ghen tị.
Cái đầu tiên trong đời chỉ một , thể nào lặp , mà Chí Viễn chiếm mất!
Lâm Thanh Bình khẽ, "Anh tưởng Chưởng Châu nhỏ là hiểu chuyện ? Trẻ con cái gì cũng hiểu, ai thích nó, ai thích nó, trong lòng nó rõ rành rành. Người thích nó, nó đương nhiên thiết, thích nó, nó đương nhiên ghét."
Chưởng Châu nhỏ như , rốt cuộc hiểu , cô thực sự , nhưng cô thì hiểu!
Cố Quân Thành sửng sốt một chút.
"Em nghỉ ngơi, đừng nữa." Lâm Thanh Bình nhắm mắt .
Thực sự mệt, cũng yếu, thêm một chữ cũng thấy mất sức.
Cố Quân Thành đành im miệng.
Lâm Thanh Bình chìm giấc ngủ.
kỳ thực, ngủ ngon, Tiểu Chưởng Châu mấy , vật lộn cho b.ú mấy , đặc biệt là buổi tối, trong bệnh viện cũng cho phép quá nhiều ở , chỉ Cố Quân Thành ở , những khác đến nhà nghỉ ở huyện ngủ.
Vì , buổi tối, đúng là tan hoang, đến bà cụ phòng bên cạnh cũng thu hút tới, còn giúp đỡ họ.
Ngoài , còn vấn đề vệ sinh cá nhân của chính Lâm Thanh Bình.
Tất cả đều do Cố Quân Thành xử lý.
Lâm Thanh Bình còn cách nào.
Cô giường nhúc nhích .
Điều khiến cô nhớ tới sự bất lực khi ở bệnh viện kiếp , sắp đặt.
Cố Quân Thành chút dị thường nào, dọn dẹp vệ sinh cho cô, học từ .
Cô chỉ nghĩ là chị gái dạy, nhưng trong thời đại , chị gái với em trai những chuyện , cũng thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, ngày hôm , khi chị gái đến bệnh viện, cũng giúp cô dọn dẹp, phát hiện cô sạch sẽ tinh tươm, ngạc nhiên, "Anh dọn ?"
Vân Vũ
Lâm Thanh Bình gật đầu, cũng ngạc nhiên, lẽ chị ?
Cố Hữu Liên liền đắp chăn cho cô, mỉm , trong nụ chút chua xót, "Vẫn là em , lúc đó chị, ai quan tâm. Mẹ của Đỗ Căn quan tâm, cũng cho Đỗ Căn quan tâm, còn với Đỗ Căn, đàn ông mà hầu hạ những chuyện , cả đời xui xẻo."
Lâm Thanh Bình tới đó, lập tức cảnh giác, ý của Cố Hữu Liên là…
Cố Hữu Liên vội vàng , "Chị ý đó, chị chỉ cảm thán một chút, thời kỳ ở cữ của chị, là ở nhà đẻ, chị chăm sóc chị. Chỉ là cảm thấy ngốc, năm đó nóng vội, nhà họ Đỗ gì chị cũng tin, thực sự tin đàn ông chạm sẽ xui xẻo cả đời, bây giờ chỉ thấy buồn ."
Lâm Thanh Bình nắm lấy tay chị, "Tất cả đều qua …"
"Ừ, tất cả đều qua !" Cố Hữu Liên gật đầu.
"Tiểu Mạch ?" Lâm Thanh Bình cảm thấy hôm nay tinh thần khá hơn, chuyện với chị nhiều hơn vài câu.
"Tốt… …" Cố Hữu Liên trả lời ấp úng.