Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 476: Chi tiêu tiền của con

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:51:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tóm , trong buổi tiệc đầy tháng , Châu Châu "chinh phục diện", chiếm trọn trái tim của tất cả những đến dự tiệc.

Từ những lớn tuổi như chú, bác, cho đến các lớn nhỏ, ai là yêu quý Châu Châu. Danh hiệu "Hoa đảo" quả thực là xứng đáng, một chút hổ thẹn.

Con trai của Phó Sư Vương là Vương Vũ Phi vô tình thốt lên sự thật: "Trên đảo chúng chỉ duy nhất một bông hoa như , nếu Châu Châu là Hoa đảo thì còn ai thể là?"

Thế là, Vương Vũ Phi ngay lập tức trở thành cái đích cho "công kích".

Vương Vũ Phi liên tục giơ tay đầu hàng, và từ đó thế Trần Lôi, trở thành đối tượng "giao chiến" mới của Chí Viễn.

Trong bộ khu gia đình quân nhân, đều đến dự tiệc cả nhà, duy chỉ nhà hàng xóm họ Phương chỉ Phương Đoàn đến, ngay cả Phương Dực cũng mang theo.

Mọi cũng hiểu chuyện gì đang xảy , ai nhắc đến, cứ coi như chuyện gì.

Lâm Thanh Bình chu đáo, từ sớm Cố Quân Thành ý định tổ chức tiệc đầy tháng, cô dặn dò chuẩn những thứ những thứ , chuẩn một phần quà cho mỗi vị khách đến dự tiệc, hơn nữa, là chia theo đầu , nhà nào đến mấy thì nhận bấy nhiêu phần.

Nhà họ Phương chỉ đến một , đương nhiên, cũng chỉ mang về một phần quà.

Lúc về, cầm quà tạm biệt cửa nhà Lâm Thanh Bình, khí vô cùng náo nhiệt.

Phương Đoàn rẽ sân nhà , thấy bóng lưng Thư Tiểu Văn đang đóng cửa nhà.

Anh tính cách vợ là thế nào, nhưng hôm nay thấy Châu Châu nhà Cố Sư trưởng quả thật đáng yêu, giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy ấm áp.

Bước nhà, Phương Dực đang ghế chữ, ngẩng đầu lên gọi một tiếng "Ba".

Phương Đoàn hào hứng, đặt phần quà xuống, với con trai: "Phương Dực, con một em gái ?"

Phương Dực tưởng là đến em gái của Chí Viễn nhà bên, nó cũng sang chơi, nhưng cho phép...

Nó liếc Thư Tiểu Văn, vội cúi đầu xuống bài tập.

Phương Đoàn đột nhiên cũng hết hứng thú, chỉ đưa phần quà cho Phương Dực: "Cho con đây."

Thư Tiểu Văn liếc , khịt mũi: "Nhà đều ba phần, chỉ , chỉ một phần, mà còn coi như bảo bối ."

Phương Đoàn cho tức nghẹn, nhịn đáp : "Thế thì ba chứ! Em cho Phương Dực ?"

Thư Tiểu Văn chặn họng, cũng gì nữa.

Còn Phương Dực, lén mở hộp quà , bên trong là một bộ bút màu nước và một cây bút máy Hero. Rõ ràng, đây là dành cho trẻ con. Còn một hộp quà màu đỏ, mở là một bộ đồ dưỡng da, đây là sản phẩm của công ty Lâm Thanh Bình, hiện giờ thiện, và khi lên kệ phản hồi .

Món cuối cùng, là một con d.a.o quân dụng của một nhãn hiệu nào đó, nhờ Vũ Thiên Kiều mua gửi bưu điện tới.

Phần quà , coi như là chu đáo, chăm sóc cho cả ba trong gia đình.

Phương Dực thích hộp bút màu nước đó, đựng trong một chiếc hộp xinh xắn, tới 48 màu, hơn nhiều so với những hộp bán ở cửa hàng bách hóa tại huyện nhỏ bên biển.

Vân Vũ

Thư Tiểu Văn giật lấy hộp bút màu từ tay nó, còn với nó: "Bút màu , là hàng rẻ tiền, chứa chất độc hại, dùng sẽ bệnh."

Nói xong, bà liền cầm hộp bút màu mất.

Dùng bệnh Phương Dực dám chắc, nhưng chẳng mấy chốc, thấy tiếng cãi vã của bố trong phòng.

Bố hẹp hòi, mắng bố là đồ ăn mày, cái thứ rác rưởi gì cũng lôi về nhà, gì...

Phương Dực buồn, cũng bất lực, kể từ khi nhà bác Cố bên cạnh dì Lâm và Chí Viễn đến, trở nên đặc biệt dễ nổi cáu...

Sáng hôm , Lâm Thanh Bình ngoài phơi nắng, thật thì, Cố Hữu Liên bắt cô ở cữ đủ bốn mươi ngày, cô ngột ngạt đến phát điên, chỉ mỗi ngày dạo một vòng quanh đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-476-chi-tieu-tien-cua-con.html.]

Kết quả, trong bụi cây bên cạnh con đường rải sỏi, cô phát hiện một hộp quà, cùng với những chiếc bút màu, con d.a.o quân dụng và mỹ phẩm rơi vung vãi.

Đây rõ ràng là thứ mà vứt như rác, còn vứt ngay cửa nhà cô.

Lâm Thanh Bình im suy nghĩ một lát, cảm thấy bản đáng tức giận vì những như , càng đáng lãng phí đồ đạc, , thì cô thu hồi .

Cô cúi xuống, lặng lẽ nhặt đồ.

Đang nhặt thì bỗng từ phía hàng rào thò một bàn tay nhỏ mũm mĩm, cũng đang mò mẫm những chiếc bút màu nước .

Cây hoa giấy Lâm Thanh Bình trồng, mấy tháng, mọc cao vút, leo kín hàng rào, ở bên hàng rào, thể thấy đang một như cô xổm ở đây.

Lâm Thanh Bình cứ thế bàn tay nhỏ , từng chút, từng chút một, lôi mấy cây bút màu nước bên sang bên .

Còn một cây xa hơn một chút, Lâm Thanh Bình cố ý cầm tay, bàn tay nhỏ vươn sang bên sờ sờ mò mò mãi mà với tới, đó, vang lên tiếng đếm nhè nhẹ, đếm hai , chỉ đếm 47, "Ủa" một tiếng, bàn tay nhỏ vươn sang.

Lâm Thanh Bình nhịn , đặt cây bút màu đó cạnh bàn tay nhỏ, bàn tay nhỏ lập tức nắm lấy, reo lên khẽ.

Bàn tay nắm chặt cây bút màu lập tức rút .

Thôi , Phương Dực!

Chuyện của thì tự giải quyết, xem qua mắt ...

Lâm Thanh Bình cầm mỹ phẩm và con d.a.o quân dụng về nhà, chuyện buổi sáng ảnh hưởng đến tâm trạng cô, nhưng một chuyện khác khiến cô thấp thỏm lo âu - chị Cố Hữu Liên sắp trở về thủ đô .

lo lắng một sẽ chăm con thế nào, sợ bản đảm đương nổi.

chị ở đây quá lâu , Tiểu Mạch vẫn còn ở thủ đô, hơn nữa cửa hàng của chị, hiện giờ chỉ một chị Triệu chống đỡ.

"Đến hè, nhớ đưa Châu Châu về chơi nhé!" Lúc chị , dặn dò cô như .

Cô gật đầu, cô thực sự về thăm , chủ yếu là vì cô chút việc chuyện với Vũ Thiên Kiều hoặc Mai Lệ.

Vốn dĩ chỉ là kế hoạch, tùy lúc đều thể đổi, ví dụ Châu Châu còn quá nhỏ, rốt cuộc thích hợp cho một chuyến xa ?

kỳ nghỉ hè, tức là cuối học kỳ , xảy một chuyện khiến cô càng thêm kiên định với ý định - về thăm nhà!

Chuyện , còn từ Chí Viễn.

Hôm kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Chí Viễn trở về, cả ủ rũ, và, nhiều thôi.

Đáng lý , sắp nghỉ hè , vui đến mức bay lên trời chứ?

Cuối cùng, Lâm Thanh Bình nhịn nữa, trong bữa cơm liền hỏi : "Chí Viễn, con thi ?"

Chí Viễn vội lắc đầu.

"Vậy thì con thế?" Lâm Thanh Bình gắp cho một con tôm, "Con gì thì cứ ."

"Mẹ..." Chí Viễn lúc mới mở miệng, "Con thể... tạm thời lấy tiền của con ?"

Chí Viễn cũng một ít tiền.

Lúc khi Cố Quân Thành đưa về nhà họ Cố, mới ba tuổi, tiền tuất của bố ruột lấy hết, nhưng vẫn còn mấy trăm tệ, những năm nay, bản cũng tích góp một ít, ví dụ như "tiền lương" thời gian đầu Lâm Thanh Bình dẫn bán quần áo cho , mỗi dịp Tết đến lễ về, sinh nhật, tiền mừng tuổi, tiền lễ tết đều dành dụm, chỉ là, gửi ở chỗ Lâm Thanh Bình.

Lâm Thanh Bình nghĩ còn nhỏ, cũng đồng ý giữ - cô thực sự chỉ giữ hộ , từng nghĩ đến việc động tiền của , những động , bình thường tiền tiêu vặt của cô đều cho riêng. Cô thực sự chỉ đang giữ hộ mà thôi.

 

Loading...