Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 479: Con Có, Con Có Mà

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:52:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Lãng phụ nữ chọc cho cúi gằm mặt xuống, đầu cúi thấp ngẩng lên nổi.

Chí Viễn mắt tinh, thấy đôi giày vải cũ nát của Thanh Lãng, từng giọt, từng giọt ẩm ướt đang rơi xuống.

Chí Viễn lập tức biến sắc, chất vấn, "Các là ai?"

Không lúc nào, Thanh Thiên đến bên cạnh trai, , trong ánh mắt mang theo vẻ e sợ, khẽ với Chí Viễn, "Là mợ của em."

Chí Viễn xong, , "Ồ? Mợ , mợ đến để nộp viện phí cho thím đó hả?"

Người phụ nữ , sắc mặt đổi khác, "Đứa nhãi ranh nào ở đây bậy ? Người đánh, nộp viện phí gì?"

Vân Vũ

Thanh Thiên vốn luôn miệng lau nước mắt, dám câu nào, giờ đây tìm thấy dũng khí từ , run run cất tiếng cãi , "... nhưng nếu tìm thấy đánh, thì ... cứ thế cứu ?"

"Con bé ngốc !" Người phụ nữ mắng cô bé, "Mày vạ ở bệnh viện ? Đợi bác sĩ chữa khỏi cho mày thì chạy !"

Thanh Thiên tròn mắt, "Vậy... bệnh viện... bệnh viện... chịu thiệt ?"

"Hừ, bệnh viện chịu thiệt cái gì? Bác sĩ là để chữa bệnh, trong sách của các còn bác sĩ cứu thương ? Cứu mà còn thu tiền? Vậy thì thật là thiếu đức!" Người phụ nữ trợn mắt, .

lúc y tá bước để thuốc, thấy những lời , tức giận vô cùng, "Người nhà bệnh nhân , như ?"

"Vậy thì thế nào? Các bệnh viện các đúng là đen, thu tiền đen!" Người phụ nữ ầm ĩ la hét, "Sao? Cô còn định cãi với ? Cô còn mắng bệnh nhân? Xảy chuyện cô chịu trách nhiệm ?"

Y tá mắng đến mức thể nào cãi , đành nuốt giận t.h.u.ố.c .

Thanh Lãng rốt cuộc hiểu chuyện hơn, sợ rằng mợ mắng như sẽ mất lòng y tá và bệnh viện, bởi còn đang chữa trị ở đây, vội vàng chạy theo, xin y tá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-479-con-co-con-co-ma.html.]

Cậu còn đảm bảo với y tá, "Cháu... cháu sẽ nghĩ cách nộp viện phí cho cháu, bất kể bắt đ.á.n.h , chúng cháu cũng sẽ thiếu nợ."

Từ tối hôm qua, y tá thấy giường bệnh chỉ mấy đứa trẻ chăm sóc, trong lòng nỡ, thở dài , "Bố các cháu ?"

Sắc mặt Thanh Lãng chợt tối sầm.

Y tá cũng thêm gì nữa, "Yên tâm , dù chúng tức giận thế nào, cũng sẽ thành kiến với bệnh nhân, đó là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu."

"Cảm ơn chị y tá." Thanh Lãng cúi đầu, trở về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, mợ của Thanh Lãng vẫn ngừng cãi cọ om sòm, Thanh Lãng cảm thấy đầu óc như nổ tung, các giường khác cũng ý kiến, bảo họ việc thì ngoài cãi, kết quả là hai mợ mắng cho một trận, ai địch nổi miệng lưỡi của họ.

Thanh Lãng đành bước tới, "Cậu, mợ, chúng cháu , hai ."

Bọn họ chẳng qua là nộp viện phí thôi, chứ , nếu họ cho mượn tiền, thì lấy tiền để nộp viện phí chứ?

Nghĩ đến chuyện , lòng thấy thật oan ức.

Mẹ bình thường đối xử với hai bao, chỉ cần họ ăn cá, thể tùy ý đến sạp hàng lấy, còn thường xuyên đưa tiền đưa đồ cho họ, hai lấy vợ, đều do lo liệu, tiền cũng là bỏ , nếu luôn giúp đỡ hai , thì nhà cũng đến nỗi khi thương nặng lấy nổi tiền - chỉ vì, cả xây nhà mới, cho một khoản lớn, đó út phục, đến gây chuyện, cũng đòi xây nhà mới, để công bằng, đành cho thêm.

Không ngờ, giờ đây thương nặng như cần tiền, họ chịu cho mượn.

, chỉ là MƯỢN thôi mà!

 

Loading...