Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 504: Em bao giờ từng sai?
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:53:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia đình Lâm Thanh Bình ăn tối ở nhà Cố Hữu Liên mới trở về nhà riêng.
Giờ cơm tối, chỉ nhà và Chị Triệu, khí càng thêm ấm áp. Cố Quân Thành còn dùng chiếc kèn môi mới mua thổi một đoạn bài hát "Chúc mừng sinh nhật", đến nỗi Châu Châu tay múa chân nhảy.
"Anh cũng khá lắm mà!" Lâm Thanh Bình với , cô từng Cố Quân Thành thổi kèn môi như bao giờ.
Cố Quân Thành khẽ, "Hồi ở biên cương, học lỏm của một lão binh."
Lâm Thanh Bình bỗng nhớ đầu cô thăm ở đơn vị, gặp trận tuyết lớn .
Tuyết trắng mênh mông, cỏ cây lặng im, lẽ chính là tiếng nhạc từ chiếc kèn cùng trải qua vô vàn đêm cô quạnh.
"Lần , khi chúng về hải đảo, thổi nhiều nhé." Tiếng nhạc chỉ thuộc về một , gió biển và hoàng hôn của hai , tiếng nhạc hẳn cũng sẽ lãng mạn hơn ?
Cố Quân Thành vẻ mặt đương nhiên, "Tất nhiên , Châu Châu nhà thích nhất mà."
Lâm Thanh Bình: ... Được , Châu Châu, Châu Châu, Châu Châu lấy mặt trăng trời liệu hái xuống ?
"Cậu ơi, cháu cũng thích lắm!" Tiểu Mạch lắc lắc chiếc kèn trong tay, xong, Tiểu Mạch liền thổi một đoạn, hóa là "Khúc nhạc nhỏ" của Mozart.
Lâm Thanh Bình kinh ngạc, "Tiểu Mạch, ai dạy con ?"
"Đi học ở Thiếu niên cung." Cố Hữu Liên lập tức , " , Bình, chị đang định hỏi ý em đây, Tiểu Mạch cứ học linh tinh ở Thiếu niên cung hoài ? Dạo nó học dương cầm cho nghiêm túc, em thấy việc thế nào?"
"Học chứ!" Con trẻ tự học, lẽ nào phụ ủng hộ? Lâm Thanh Bình hết sức ủng hộ. Tuy bọn trẻ học đủ thứ cuốn vòng xoáy ngừng, nhưng thời đại , cũng chỉ thành phố lớn mới điều kiện bồi dưỡng sở thích và năng khiếu cho trẻ.
Cố Hữu Liên do dự, "Trước là học ở Thiếu niên cung, học hai năm nay , là đủ nữa, mua đàn về nhà luyện tập hằng ngày, dương cầm rẻ…"
Vân Vũ
Lâm Thanh Bình liếc cô một cái, "Chị còn với em câu , khác chị, em còn ? Bà tiểu phú bà , đừng bảo em là chị nỡ mua đàn nhé!"
Lâm Thanh Bình sang thẳng với Tiểu Mạch, "Mẹ con nỡ, thì gọi mua cho." Nói xong còn trừng mắt Cố Quân Thành, "Dẫn con chơi, mua dương cầm, trời ơi, mua cây kèn môi về đối phó."
Cố Quân Thành: …
Cố Quân Thành câu " nhà, vạ từ trời rơi xuống", nếu , hẳn sẽ cái vạ rơi xuống, đập nhẹ chút nào. Tiểu Mạch cũng đòi mua dương cầm!
Cố Hữu Liên cũng cô nàng trêu cho phá lên, "Em thôi , ly gián tình cảm con nhà chị hả? Không cửa !"
Nói đến nỗi Tiểu Mạch cũng bật , con bé đương nhiên nỡ.
"Thế thì chị còn hỏi em gì?" Lâm Thanh Bình trề môi trách cô, "Mua liền chứ! Hay là nhà chị đủ rộng? Chỗ của chị bày mười cây dương cầm cũng đủ chỗ !"
"Chị lo là sợ ảnh hưởng học hành…" Cố Hữu Liên , "Thôi, bà dì như em còn ủng hộ, chị còn gì nữa? Ngày mai mua liền!"
"Dù ngành nào, chỉ cần đều tiền đồ! Ngành nào cũng trạng nguyên." Cố Quân Thành cũng xen một câu.
"Đánh đàn cũng tiền đồ ?" Cố Hữu Liên ngạc nhiên, "Không mê trò chơi mất chí hướng ?"
"Được chị, chị ở thủ đô mấy năm , vẫn còn tư tưởng bảo thủ thế ." Lâm Thanh Bình trách cô, "Chị hỏi thử em trai chị xem, văn công đoàn của họ, văn nghệ binh đa tài đa nghệ , tiền đồ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-504-em-bao-gio-tung-sai.html.]
Cố Hữu Liên bỗng nhiên thông suốt, khì khì, "Chị là, lấy em khuôn mẫu, con cái học giỏi như dì nó, thi đỗ Thủ đô đại học đó thôi, các em đều ngành nào cũng trạng nguyên, chị do dự nữa."
"Mẹ, con cũng học đàn xong là học bài nữa, con vẫn sẽ học hành chăm chỉ." Tiểu Mạch sốt ruột .
"Phải ," Lâm Thanh Bình cũng , "Sau thế nào, ai , thêm tài năng và sở thích, lớn lên dù chỉ tự giải trí cũng thêm một cách."
"Biết !" Cố Hữu Liên , "Chị tầm xa như em ! Đây, còn việc bàn với em nữa !"
Lâm Thanh Bình , "Em thu phí cố vấn!"
"Em đúng là rơi lỗ tiền !" Cố Hữu Liên cô trêu phá lên, "Em còn nhớ , hai năm khi em hải đảo dặn chị, hễ thấy bán nhà, hễ tiền tay dư, thì mua ngay."
"Nhớ chứ!" Nói đến đây, Lâm Thanh Bình tự cũng mua thêm. Trước chỉ mỗi Chí Viễn, một căn cũng tạm đủ, giờ thêm Châu Châu, chuẩn nhiều hơn một chút cũng sai.
"Con phố , nhà bán cũng ít." Cố Hữu Liên tỉ mỉ với cô.
Bây giờ trào lưu xuất ngoại âm thầm nổi lên, quả thật một bộ phận bán nhà để .
Lâm Thanh Bình do dự: Mua! Ngày mai liên hệ , mua ngay!
"Vậy chị cũng mua?" Cố Hữu Liên vẫn còn phân vân, "Chị và Tiểu Mạch chỉ hai con, căn nhà ở thừa phòng !"
"Mua !" Lâm Thanh Bình chuyện phiếm với cô, "Chị cứ , em bao giờ từng sai? Chị mua, Chị Triệu cũng mua, chúng cũng tham, mua thêm hai ba căn để đó là ."
!
Cố Hữu Liên khí thế lập tức bừng lên: Em dâu bao giờ từng sai?
Nói xong chuyện nhà cửa, bàn chuyện chính sự nữa, cả nhà mở quạt điện, quây quần ăn dưa hấu, trò chuyện, chuyện vui gì cũng kể, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng , trong đó, còn lẫn mấy tiếng "a a, ô ô" thỉnh thoảng của Châu Châu, đứa trẻ cam tâm lờ , cũng tham gia cuộc trò chuyện…
Cuộc sống cần kinh thiên động địa, chỉ bình bình thản thản thế , gia đình sum họp, năm tháng tĩnh lặng, cũng .
Trò chuyện đến khi Châu Châu bắt đầu ngáp ngủ, Lâm Thanh Bình và Cố Quân Thành liền dắt hai đứa trẻ về nhà .
Châu Châu thực sự buồn ngủ , hôm nay vận động ít – dù cả ngày cũng cần tự , về đến nhà, lúc tắm cho bé, bé ngáp mấy cái, trong chậu tắm ngủ gục.
Đợi Châu Châu ngủ say, Lâm Thanh Bình mới dám đặt bé xuống, sợ đặt lên giường oằn èo tỉnh dậy.
Mùa hè nóng nực, con đặc biệt dễ sôi máu, ánh mắt Cố Quân Thành Lâm Thanh Bình khác.
"Hôm qua đùa đủ ! Lát nữa Châu Châu tỉnh giấc." Lâm Thanh Bình vỗ tay , lấy từ trong túi xách mang theo một cuốn sổ tay.
Châu Châu như câu của , hai bàn chân nhỏ bắt đầu đạp loạn xạ, Lâm Thanh Bình ánh mắt trách móc chằm chằm Cố Quân Thành.
Cố Quân Thành , ngoan ngoãn lắc nôi nhỏ ru con gái, cũng dẹp hết những ý nghĩ , đành chuyện riêng với Lâm Thanh Bình, "Hôm nay em nhịn ? Anh còn tưởng em sẽ nổi giận."
"Tại em nổi giận?" Trước mặt Lâm Thanh Bình đặt một thứ, là hôm nay Vương Bình An lén đưa cho cô, cô trang bìa, trầm ngâm , "Em nổi giận, chỉ giải quyết vấn đề nhất thời, em cũng thôi, giải quyết tận gốc, để vấn đề lộ hết, bây giờ đến lúc em nổi giận."