Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 520: Chỉ Là Không Nỡ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:54:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Quân Thành bước những bước chân nặng nề trở về phòng bệnh, xuống bên cạnh Lâm Thanh Bình, ánh mắt sâu thẳm đắm đuối dung nhan của cô.

Cô vẫn còn đang ngủ, gầy hẳn , chăn mỏng manh đến mức tấm chăn như chút gợn sóng, sắc mặt tái nhợt, yên tĩnh vô cùng.

Cố Quân Thành lòng đột nhiên se , đồng t.ử giãn vì kinh hãi, bàn tay run rẩy đặt nhẹ lên cổ tay cô, cảm nhận mạch đập đó mới thở phào nhẹ nhõm, siết c.h.ặ.t t.a.y cô, mặt úp lòng bàn tay cô.

Bàn tay cô bỗng nhiên động đậy.

Anh vội vàng thu dọn cảm xúc, ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cô khẽ mở.

"Cố Quân Thành." Cô khẽ gọi .

"Anh ở đây." Anh lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng khàn khàn.

"Rốt cuộc em bệnh gì, bác sĩ ?" Cô cúi mi xuống, nhỏ giọng hỏi.

Anh kéo khóe miệng , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, "Nói là do quá mệt, suy dinh dưỡng, thiếu m.á.u thôi. Đừng lo lắng, chúng dưỡng một thời gian là khỏi, lúc đó chúng về hải đảo."

Lâm Thanh Bình gật đầu chậm rãi, "Kỳ nghỉ của dài như , cứ về ."

"Không , xin gia hạn kỳ nghỉ , em yên tâm ." Anh , "Việc của em cần bận tâm, em chỉ cần lo dưỡng cho thật sức khỏe của ."

"Cố Quân Thành…" Cô khàn giọng, "Thật sự, chỉ là thiếu m.á.u thôi ?"

"Ừ, đương nhiên , em tin cả nữa ?" Anh mỉm nhẹ, tựa như mỗi chữ đều là sự thật.

"Ừ…" Lâm Thanh Bình đáp lời, nhắm nghiền mắt .

Anh đang lừa dối cô…

mới đều thấy cả

Bác sĩ , bệnh tình của cô, với kỹ thuật hiện tại, khó chữa trị, gần như hy vọng, gia đình chuẩn tâm lý…

Lần cô mắc bệnh nặng, là hơn ba mươi năm .

Lúc đó bác sĩ còn khó khăn, là dùng tiền để nuôi, bây giờ mới những năm tám mươi…

Kỳ thực cô nên gì tiếc nuối, kiếp của cô là kiếm , cô vốn là qua đời , mà trong kiếp , mỗi cô đều sắp xếp .

Thanh Vân học hành thành tài, hôn nhân hạnh phúc; Chí Viễn học giỏi, Cố Quân Thành ở bên, hẳn là sẽ con đường cũ của kiếp ; Cố Hữu Liên và Tiểu Mạch kiếp sống , nhưng kiếp giàu độc lập; còn Hà Tiền Trình bọn họ, kiếp cô đều quen , kiếp , cô cũng sắp xếp thỏa cho họ; hơn nữa Chung Hiểu Hiểu, cả nhà em dâu kiếp , đều sẽ tương lai ; ngay cả Cố Quân Thành, cũng hy sinh, tiền đồ cá nhân rộng mở, lý tưởng của , cô , nhất định cũng sẽ thực hiện, bởi vì lúc cô qua đời, đất nước chúng vô cùng hùng mạnh…

Chỉ là Châu Châu…

Châu Châu là biến lớn nhất của cô trong kiếp , cô nỡ…

Cô thật sự đồng hành cùng con lớn lên.

Khoé mắt cầm dần dần bắt đầu nóng lên, cô sợ sẽ , Cố Quân Thành thấy.

"Cố Quân Thành…" Cô khẽ rên rỉ một tiếng.

"Anh ở đây." Anh đến gần cô, cúi xuống, "Chỗ nào khó chịu? Rất mệt ?"

Ừ, mệt mệt, chỉ điều, là trong lòng mệt…

"Cố Quân Thành, Châu Châu đang ? Em nhớ Châu Châu." Cô điên cuồng nhớ con gái, nghĩ đến dáng vẻ con mềm mại gọi , là, Châu Châu còn để gọi nữa.

Nghĩ đến đây, tim cô đau đớn khó chịu, "Cố Quân Thành, em về nhà, em Châu Châu…"

"Lâm Thanh Bình, em bây giờ đang bệnh, thể về nhà ." Anh kiên nhẫn khuyên cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-520-chi-la-khong-no.html.]

"Không em chỉ là suy dinh dưỡng ? Chỉ là thiếu m.á.u thôi ? Tại thể về nhà?" Cô chất vấn với đôi mắt đẫm lệ.

Anh hỏi sững , nhưng thoáng chốc nở nụ tươi tắn, "Ừ, nhưng em thường xuyên ngất xỉu ? Vạn nhất ở nhà ngã, thương thì ? Ngoan một chút ? Chúng khỏi hẳn hãy về nhà."

Anh bao giờ như thế , khác thường…

Nỗi tuyệt vọng trong lòng cô càng thêm dâng trào, nghẹn giọng , " em nhớ Châu Châu, em thật sự nhớ nhớ con."

"Vậy ngày mai bế con đến, ?" Anh năng ôn nhu dịu dàng, như đang van nài cô.

Lâm Thanh Bình nhất thời ngang ngạnh, , cô bình tĩnh , Châu Châu đến gì chứ? Đây là bệnh viện, đủ loại bệnh tật, Châu Châu còn nhỏ như

"Thôi ." Cô hít mũi, "Đừng đến nữa, em chỉ thôi, trẻ con sức đề kháng kém, đừng cứ đến bệnh viện."

Cố Quân Thành liền nhẹ nhàng ôm cô, hôn lên trán cô một cái, "Đừng buồn, cũng đừng suy nghĩ nhiều, chúng lời bác sĩ, chữa bệnh cho , đến lúc đó, tự nhiên sẽ gặp Châu Châu, khỏi càng nhanh, thời gian gặp Châu Châu cũng càng sớm đó."

Anh bây giờ, thật sự kiên nhẫn một trăm phần trăm.

Cô lấy lâu như , đa thời gian đều là bận bận bận, nhiều thời gian như để dỗ dành cô?

Nghĩ , cô khỏi càng thêm đau lòng.

"Đừng nhé, hát cho em , ? Hay là, thổi khẩu cầm?" Anh nhẹ nhàng lau chút ẩm ướt nơi khóe mắt cô.

Là đang dỗ Châu Châu dỗ cô ?

cần.

"Không cần , em ngủ." Cô đẩy mặt .

Anh hình như chút bất lực, đành , "Ừ, em ngủ thêm một lúc nữa ."

Không ý định ngủ, nhưng Lâm Thanh Bình vẫn mê man chìm giấc ngủ.

Những ngày như , cô sống ngày tháng, mỗi ngày đều ở trong bệnh viện truyền dịch, cô cũng trong chai dịch là gì, nhưng, khi truyền xong dịch, cô càng thêm khó chịu, nôn mửa đến mệt lả, cho đến một ngày cô thấy tóc rụng, cô mới chợt nghĩ đến, đang truyền t.h.u.ố.c gì.

Vân Vũ

Cô lặng lẽ nhặt lấy sợi tóc của , nắm chặt trong lòng bàn tay, hỏi thêm Cố Quân Thành bất cứ câu nào về bệnh tình, cũng nhắc đến Châu Châu nữa.

Chí Viễn thật mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm cô, đến lúc đa thời gian cô đều đang ngủ hoặc là hôn mê, nhưng cũng lúc tỉnh táo, cô Chí Viễn rõ cô bệnh gì , chỉ là, mỗi Chí Viễn đến, đều như cô chỉ cảm mạo thông thường, cùng cô chuyện đùa thoải mái.

Có lẽ đều đang diễn kịch, cô cũng đang diễn kịch…

là, mỗi Chí Viễn từ bệnh viện về, đều đầm đìa nước mắt.

Có một , về đến nhà, bé vẫn kìm nước mắt, Châu Châu giơ bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho , còn chu môi thổi mặt , "Ca ca, đừng , Châu Châu, thổi, , đau đau…"

Chí Viễn ôm lấy Châu Châu, nước mắt đều nhỏ áo Châu Châu.

Tiểu Châu Châu, còn chẳng gì cả, chỉ mỗi tối lúc ngủ đều hỏi , "Mẹ? Bố?"

Không bố .

Cố Hữu Liên sẽ với con, "Bố việc , vài hôm nữa mới về."

Châu Châu cũng sẽ .

Con sinh đến giờ, ngày nào xa bố , cho dù đôi lúc bố công tác về nhà, thì luôn ở bên cạnh.

Gần như mỗi tối đều là , đến mệt, cũng ngủ trong lòng Cố Hữu Liên.

 

Loading...