Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 528: Đừng Nghĩ Lung Tung
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:54:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Quân Thành vốn định sát bên cô, câu của cô, sững tại chỗ, “Lâm Thanh Bình…”
“Em chúng là hôn nhân quân nhân, khó ly hôn, nhưng nếu đề xuất thì cũng sẽ cách thôi, cứ coi như…” Lâm Thanh Bình ngừng một chút, ánh mắt xa xăm, “là việc cuối cùng cho em .”
Câu ám chỉ từng chủ động đề nghị ly hôn ?
Anh vẫn xuống cạnh cô, ôm cô lòng, nhưng Lâm Thanh Bình đẩy , trượt xuống , chui chăn, nhắm mắt , từ chối tiếp tục trò chuyện với .
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cả chăn lẫn cô , “Có ở nhà nên em nghĩ lung tung ? Anh , bệnh của em chuyện gì to tát, ngoan ngoãn phối hợp điều trị với bác sĩ, nhanh sẽ khỏe thôi, em xem, điều trị của em hiệu quả ? Sau khi xuất viện em còn ngất xỉu nữa, đau đầu cũng giảm nhiều đúng ? Làm thêm hai liệu trình nữa, khỏi hẳn, đến lúc đó, chúng sẽ về đảo, em nhớ những bông hoa, rau cỏ đảo ? Tuy nhờ Trần Lôi tưới nước, nhưng thằng nhóc đáng tin lắm , còn cái lò nướng bánh của em nữa, em nhớ mùi thơm lúa mạch tràn ngập căn phòng ?”
Lâm Thanh Bình nghĩ đến những điều , trong lòng càng thêm đau nhói.
Ừ nhỉ, những bông hoa cô cẩn thận trồng, chiếc ghế sofa và tủ cô tự tay đóng, hàng rào cô tự tay quây, cùng cái lò nướng bánh cô yêu thích nhất, cuối cùng đều sẽ thuộc về phụ nữ khác…
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thư cho Lôi Tố Phương, kéo hết tất cả đồ đạc trong nhà cô hoặc phá hủy hết, thà phá hủy còn hơn để cho khác dùng!
Ha…
Còn chuyện cô sẽ khỏi ư?
Thật sự sẽ khỏi ?
Nếu thật sự thể khỏi, cần vội vàng chuẩn sẵn ‘lốp dự phòng’ như ?
“Lâm Thanh Bình…”
Anh vẫn chuyện với cô, nhưng Lâm Thanh Bình dùng một cử chỉ ngăn , “Em chỉ một nguyện vọng , nếu còn nhớ đến tình nghĩa em gì phụ bạc trong những năm qua, xin hãy chiều lòng em.”
Ba chữ “Lâm Thanh Bình” , giờ đây cô càng thêm chói tai.
Anh luôn trực tiếp gọi tên cô, lúc còn gọi đồng chí Lâm Thanh Bình, bình thường lẽ cô để ý, nhưng lúc , cô vô cùng nhạy cảm, đây là cách xưng hô giữa vợ chồng bình thường ? Dù chỉ gọi một tiếng “Bình” nữa? Cố Hữu Liên bọn họ đều gọi là Bình, ngay cả Lưu Phân cũng gọi “Bình”.
Trạng thái nhắm mắt, khuôn mặt mệt mỏi của cô khiến thể tiếp nữa.
Anh chỉ cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô một cái, “Anh dỗ Châu Châu ngủ với em.”
Hành động quá nhanh, cô kịp phản ứng, chỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn, lập tức dùng tay lau mặt, lau thật mạnh chỗ hôn.
Cố Quân Thành lúc khỏi cửa phòng đầu cô một cái, đúng lúc thấy động tác lau mặt của cô, chân mày nhíu , “Lâm Thanh Bình…”
Lâm Thanh Bình kéo chăn lên cao hơn, là trạng thái từ chối bất cứ lời nào của nữa.
Cố Quân Thành rốt cuộc cũng xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân xa, Lâm Thanh Bình vẫn nhịn rơi lệ.
Cô nhớ, từ khi trọng sinh, cô ít khi , kể từ ngày trọng sinh, dù là khởi nghiệp sống cùng , cô đều như một chiến binh, luôn tiến về phía , luôn kiên cường bất khuất, ngay cả lúc ly hôn với cô đó, cô cũng nhiều, nhưng bây giờ, cảm giác tuyệt vọng của bệnh, cuối cùng đ.á.n.h gục lớp vỏ cứng rắn của cô.
Trần gian đến tựa giấc mộng.
Cô mơ hồ, rốt cuộng kiếp của cô là mộng, kiếp mới là mộng?
Đêm dần buông.
Trong nhà cũng dần chìm tĩnh lặng.
Cố Quân Thành ôm Châu Châu đang ngủ say lên lầu, đẩy cửa phòng.
Trong phòng tắt đèn, đen như mực.
Trong khí là thở đều đều của Lâm Thanh Bình, cũng rốt cuộc thật sự ngủ say .
Anh phiền cô nữa, cách cô một .
Đêm nay, mất ngủ.
Lâm Thanh Bình thực cũng ngủ ngon.
Cô Cố Quân Thành về lúc nào, cũng trằn trọc nửa đêm ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-528-dung-nghi-lung-tung.html.]
cô động đậy.
Trong nửa đêm, cô suy nghĩ nhiều vấn đề.
Bất kể cuộc hôn nhân ly hôn , một việc cô xác định — Cô sửa di chúc.
Lần lập di chúc , Châu Châu, hiện giờ thêm bất động sản, chắc chắn phân chia một nữa.
Ngoài , cô còn gửi gắm con cái.
Cô yên tâm giao Châu Châu cho phụ nữ khác.
Cuối cùng là trong mơ màng, cũng là mấy giờ.
Có lẽ vì bệnh, giờ đây cô ngủ khá , một khi ngủ, thể ngủ sâu.
Vì , khi cô tỉnh dậy, trời sáng rõ, lầu tiếng vui vẻ của Châu Châu, trong đó còn cả giọng của Thanh Vân.
Thanh Vân đến chơi với con cô ?
Điều đó nghĩa là Cố Quân Thành ngoài , nếu , Thanh Vân sắc mặt như .
Một bóng xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
Vân Vũ
Là Cố Hữu Liên.
“Tỉnh hả?” Cố Hữu Liên , chị nghĩ em cũng sắp tỉnh .
Nếu lúc Cố Quân Thành ngoài mà cô tỉnh, dù là Cố Hữu Liên chị Triệu hoặc Thanh Vân, đều sẽ lên lầu xem cô tỉnh ? Cứ 15 phút một , chỉ sợ cô tỉnh dậy ai bên cạnh.
“Chị ạ…” Hôm nay tiếng “chị” Lâm Thanh Bình tự cảm thấy trong lòng dậy sóng khác thường.
Cô Cố Hữu Liên với , nhưng việc giúp đỡ em trai vẫn khiến cô cảm động, dù giấu cô, cô cũng hiểu, lời dối thiện ý với bệnh, ngay cả Thanh Vân và Chí Viễn cũng giấu cô mà, ?
“Nào, chị đỡ em dậy.” Cố Hữu Liên .
“Vâng.” Lâm Thanh Bình từ chối, vịn tay cô dậy.
Cô dậy, hôm nay sẽ hết những việc nghĩ tối qua.
Ban đầu cô định nhờ Cố Hữu Liên trông Châu Châu một chút, cô và Thanh Vân tìm luật sư.
hôm nay Châu Châu đòi theo, còn nhíu mày nhỏ dậm chân, “Ba ba! Không! Châu Châu! Mẹ ! Cũng, !”
Vốn tâm sự, Lâm Thanh Bình , nước mắt suýt rơi xuống.
Vậy thì cùng , dù thời gian ở bên cũng ít ít .
“Vậy con cũng cùng nhé, con thể giúp trông em.” Chí Viễn .
Lâm Thanh Bình suy nghĩ một chút, đồng ý. Dù Chí Viễn cũng hết , gì giấu nữa.
Di chúc của cô thực phức tạp lắm.
Căn nhà cô đang ở hiện nay trong di chúc cũ vốn để cho Chí Viễn, vẫn để cho bé, mua thêm hai căn nữa, một căn cho Châu Châu, một căn Chí Viễn và Châu Châu cùng .
Số tiền tiết kiệm của cô, căn cứ theo dư trong sổ tiết kiệm lúc cô qua đời chia ba phần, lượt cho Thanh Vân, Châu Châu, Chí Viễn.
Còn phần hùn của cô trong nhà máy bánh và ngành chăn nuôi, cũng chia ba phần, khi Chí Viễn và Châu Châu trưởng thành do Thanh Vân quản lý .
Lúc lập di chúc, Thanh Vân ở bên cô, Chí Viễn và Châu Châu đang chơi ở phòng chờ bên ngoài.
Thanh Vân ý kiến với cách phân chia của cô, cô đồ đạc của chị.
Lâm Thanh Bình nắm tay cô , nước mắt dần trào , “Em nhận, em nhiệm vụ, hứa với chị, chăm sóc Châu Châu và Chí Viễn.”
Chị yên tâm cha .