Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 532: Vậy ra đã từng gặp cô ta

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:54:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Bình trong chớp mắt chỉ cảm thấy m.á.u dồn hết lên đỉnh đầu.

Vốn đang yếu ớt, cô từ lấy sức lực, lao thẳng chân chạy về phía cổng sân.

Còn ở cổng sân , Châu Châu bĩu chiếc mặt nhỏ mũm mĩm, hai lông mày nhíu chặt, Lan Hương cầm một miếng sô cô la dụ dỗ, "Châu Châu , nhanh lên, gọi , cái sẽ cho con..."

"Bốp" một tiếng, Lan Hương hết lời, Châu Châu một cái tát đ.á.n.h rơi miếng sô cô la xuống đất.

"Cô..." Lan Hương tức đến phát điên, nhưng ngẩng đầu lên , Lâm Thanh Bình lao tới , mặt cô tái nhợt, vội vàng buông chân chạy mất.

Châu Châu vẫn còn đó dậm chân, chỉ tay về phía bóng lưng đang chạy trốn của Lan Hương, lớn tiếng hừ hừ, "Đồ !"

Lâm Thanh Bình chạy đến bên Châu Châu, ôm chặt lấy con gái, còn Lan Hương chạy xa mất .

Châu Châu thấy , liền ôm lấy , khuôn mặt nhỏ áp chặt , mách , "Mẹ ơi, đồ ! Châu Châu, đánh!"

Vừa kết hợp với biểu cảm dữ dằn kiểu trẻ con, hai nắm tay nhỏ nắm chặt .

Lâm Thanh Bình vốn đang giận sôi máu, giờ lời của Châu Châu, tràn đầy lo lắng.

"Châu Châu nhà giỏi quá, đồ lừa." Cô tiên khen ngợi Châu Châu một phen, đó dặn dò, "Châu Châu nếu thấy đồ thì đừng tự đ.á.n.h một , gọi , gọi dì hai, gọi giúp."

Cô lo lắng là nếu thực sự gặp kẻ , thì ? Châu Châu nhỏ bé đ.á.n.h ?

Châu Châu lý sự cùn, "Mẹ , dì hai , ."

Nói xong còn dang rộng hai tay, "Châu Châu, mạnh, đánh, đồ !"

Tiểu gia hỏa đắc ý lắm, "Châu Châu, theo, đồ !"

Đây là những lời cảnh báo phòng chống bắt cóc lừa gạt mà cô luôn dạy con, tùy tiện ăn đồ khác cho, theo ngoài gia đình.

Con bé đều nhớ hết , chỉ là, Châu Châu một câu cũng trúng tâm cô, nếu con bé lẻ loi một thì ? Chỉ thể dặn dò thêm, nhất định một ngoài chơi.

"Dạ!" Châu Châu đáp ngọt ngào, , "Không , tự chơi, , mua kẹo."

Đang thì, Chí Viễn chạy như bay về nhà.

Thì , Chí Viễn vốn dắt Châu Châu chơi trong sân, Châu Châu đột nhiên đòi ăn loại bánh ngọt mấy hôm ăn, trong nhà hết , Chí Viễn liền đưa em gái về phòng, để em ở nhà đợi, mua, kết quả, Châu Châu tự mở cửa ngoài chơi.

Lâm Thanh Bình dặn Châu Châu, ở nhà đợi , một ngoài.

"Em gái ngoài gặp kẻ hả?" Chí Viễn sốt ruột hỏi, "Con nên để em gái một ở nhà."

Thực , lúc đó trong nhà ngoài Lâm Thanh Bình đang ngủ, còn Cố Hữu Liên và em gái thứ hai, Chí Viễn ngờ rằng, Châu Châu trong tình huống như vẫn gặp kẻ .

"Không trách con , đứa bé ngốc." Lâm Thanh Bình vội . Chỉ là, thực sự đều cảnh giác hơn nữa. Và, Lâm Thanh Bình rõ ràng, Lan Hương một câu "con còn nhớ ", nghĩa là, họ từng gặp .

Châu Châu từng gặp Lan Hương? Làm con bé cơ hội gặp Lan Hương?

Chỉ một khả năng thôi...

Lâm Thanh Bình nghĩ đến khả năng , chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn khó chịu.

Cố Quân Thành, dẫn con gái em gặp phụ nữ đó ?!?

Cố Quân Thành là lúc Lâm Thanh Bình ăn sáng thì về, về thậm chí nhà, chỉ gõ cửa, Chí Viễn mở cửa, cửa mở, bên ngoài để một túi trái cây, một gói bánh bao nhân thịt bò mà hồi mới đến thủ đô họ thích ăn.

Chỉ đồ, .

Châu Châu lúc đó đang bám bên cửa sổ chơi, thấy bóng dáng Cố Quân Thành bước lớn ngoài sân, Châu Châu hiểu gì liền hướng ngoài cửa sổ hét lớn, "Ba!"

Cố Quân Thành chân bước khựng .

Châu Châu đột nhiên nhớ , lâu lắm gặp ba - dù thực chỉ mới vài ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-532-vay-ra-da-tung-gap-co-ta.html.]

Châu Châu là do Cố Quân Thành nâng niu tay mà lớn lên, hồi nhỏ dỗ ngủ, hát thổi kèn harmonica, sự phụ thuộc của Châu Châu , là thứ hai chỉ .

Cố Quân Thành tiếng gọi của con gái dừng bước, , Châu Châu liền chạy tới phía cửa đang mở, chạy đến cửa thì, đột nhiên nhớ điều gì, đầu với Lâm Thanh Bình, "Châu Châu, , tự, ngoài! Ba!"

Con bé chỉ tay nhỏ ngoài, chần chừ nữa, chạy về phía Cố Quân Thành ở bên ngoài.

Nỗi khó chịu trong lòng Lâm Thanh Bình thể dùng lời để diễn tả.

Châu Châu thích ba nó, là sự thật, lẽ nào, cô gieo hạt giống hận thù trong lòng Châu Châu, bắt nó ghét ba nó ?

Vân Vũ

Trong lúc suy nghĩ, Cố Quân Thành đến cửa, bồng Châu Châu, lặng lẽ đó, Lâm Thanh Bình, bước .

Thân thể nhỏ của Châu Châu cứ chúi trong, còn vui vẻ lớn với , "Mẹ! Ba! Về!"

Con bé tưởng cũng giống nó, lâu lắm gặp ba, gặp ba về sẽ vui giống nó chứ?

Lâm Thanh Bình chỉ Cố Quân Thành ở cửa gì, trong mắt biểu cảm, như đang một xa lạ.

Cố Quân Thành cũng cô, dường như đang đợi cô , mời .

Lâm Thanh Bình vẫn .

Anh đợi một lúc, Châu Châu trong lòng sốt ruột chịu nổi, cứ chúi hết trong.

Anh thử bước một chân trong nhà, Lâm Thanh Bình vẫn gì.

Thế là bước hẳn trong.

Châu Châu gắng hết sức chúi về phía Lâm Thanh Bình, cũng theo hướng lực kéo của Châu Châu, cuối cùng, mặt Lâm Thanh Bình, Châu Châu từ Cố Quân Thành tuột xuống đất, nhưng vẫn nắm tay Cố Quân Thành, tươi như hoa, "Mẹ, ba, về!"

Ba về kìa! Sao ?

Lâm Thanh Bình cách nào để .

Châu Châu cuối cùng cũng cảm nhận sự bình thường giữa ba , ngẩng đầu ba, , hiểu rốt cuộc chuyện gì.

"Ba." Con bé lắc lắc tay Cố Quân Thành, kéo hai tay Cố Quân Thành ôm Lâm Thanh Bình, mà còn sốt ruột, "Ba! Ôm ôm!"

Lâm Thanh Bình bồng Châu Châu lên, "Mẹ bồng ?"

Châu Châu ngẩn một chút, con ba ôm mà!

Cố Quân Thành lập tức , "Anh hấp bánh bao, rửa trái cây."

"Châu Châu, kể chuyện cho con ?" Lâm Thanh Bình .

Châu Châu thích kể chuyện, sự chú ý lập tức chuyển hướng, dựa , say mê.

Không hôm nay Châu Châu dậy lúc mấy giờ, lẽ đ.á.n.h kẻ mệt , chuyện, cơm trưa cũng ăn, chuyện liền ngủ gật.

Em gái thứ hai giúp Lâm Thanh Bình đưa Châu Châu về phòng giường nhỏ, cảnh Châu Châu hôm nay kéo Cố Quân Thành đến mặt Lâm Thanh Bình cô cũng thấy, trong lòng khó chịu.

"Chị cũng nghỉ một chút, ăn cơm cần gọi chị ." Lâm Thanh Bình .

Em gái thứ hai gật đầu, ngoài.

Lâm Thanh Bình ngủ , trong đầu lượt hiện , là cảnh Lan Hương dỗ Châu Châu gọi và cảnh Châu Châu kéo Cố Quân Thành, bắt ôm.

Trong lòng phẫn hận càng thêm, Cố Quân Thành, chỉ cần giống một con ...

Câu còn nghĩ xong, Cố Quân Thành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.

 

 

Loading...