"Mẹ ơi... Châu Châu nhớ ..."
"Mẹ ơi, khỏe hả?"
"Mẹ, Châu Châu thổi phù phù cho ... đừng đau..."
Thân hình ấm áp nhỏ xíu của Châu Châu áp sát cô, cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ, hà thổi phù phù, thở ấm áp và mùi sữa thơm nhè nhẹ phảng phất mặt. Lâm Thanh Bình cả như tan chảy trong ấm .
"Châu Châu!" Lâm Thanh Bình ôm con gái, nước mắt nóng hổi lập tức trào .
Mối liên hệ sâu thẳm từ tận đáy lòng, bỗng tuôn trào như suối nguồn.
"Mẹ đừng , Châu Châu thổi cho nè." Châu Châu tưởng đau ốm nên , phùng má thổi thật mạnh.
Lâm Thanh Bình áp má má con gái, nước mắt rơi như mưa.
Như , Châu Châu thể thổi cho nữa, liền sốt ruột: "Mẹ ơi, Châu Châu thổi !"
"Châu Châu ngoan, đau, cần thổi, cần ..." Lâm Thanh Bình , xoa nhẹ mái tóc mềm mại của con.
Tóc Châu Châu buộc thành một búi nhỏ lộn xộn. Lâm Thanh Bình thấy , liền tháo búi tóc , định buộc cho con.
Đôi mắt Châu Châu ngấn lệ, đầy nghi hoặc, bàn tay nhỏ mềm mại đưa lên lau nước mắt cho : "Mẹ đau? Sao ?"
Mẹ đau ?
Lâm Thanh Bình dùng ngón tay chải tóc cho con : "Vì nhớ Châu Châu."
Châu Châu xong, môi chu , sắp : "Châu Châu... cũng nhớ ..."
Một câu , khiến nước mắt Lâm Thanh Bình rơi xuống từng giọt lớn.
Nhìn hai con cứ mãi thôi, Cố Quân Thành bước tới với Châu Châu: "Châu Châu đừng nữa, khỏe bệnh là về nhà liền."
Vân Vũ
Châu Châu thấy , ngón tay mũm mĩm liền chỉ lên đầu : "Ba buộc tóc... đau đau... chải cơ-" Giọng kéo dài như mách : Ba buộc tóc con đau.
"Ừ, chải cho con." Lâm Thanh Bình hít mạnh một , kìm nước mắt , bắt đầu chải tóc cho Châu Châu.
Buộc xong, Châu Châu nghiêng đầu hỏi Lâm Thanh Bình: "Mẹ ơi, Châu Châu... ?"
"Đẹp, con gái nhất!" Lâm Thanh Bình trong nước mắt.
Châu Châu đầy kiêu hãnh đầu với Cố Quân Thành: "Mẹ chải tóc... !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-537-co-quan-thanh-anh-noi-xem-lieu-co-kha-nang.html.]
Cố Quân Thành liền hỏi: "Vậy ba chải tóc ?"
Châu Châu "hừ" một tiếng, lắc đầu thật mạnh, cúi đầu chui lòng Lâm Thanh Bình, nũng nịu : "Mẹ ơi... Châu Châu nhớ ... mau mau... về nhà..."
"Ừ... sẽ mau về nhà..." Lâm Thanh Bình mũi cay cay, nhẹ nhàng ôm lấy Châu Châu.
Cố Quân Thành bên cảnh tượng , trong lòng cũng chua xo khó tả, hiện lên mắt là cuộc sống hàng ngày ấm áp của gia đình bốn họ đảo. Đợi Lâm Thanh Bình phẫu thuật xong, cơ thể hồi phục, dù là ở đảo ở thủ đô, thì sự ấm áp vẫn sẽ nguyên vẹn như xưa chứ?
Châu Châu ở trong phòng bệnh lâu.
Mặc dù bé con cứ bám lấy , nhất định chịu rời .
Chí Viễn công tác tư tưởng lâu mới thuyết phục em. Lúc về, Châu Châu vẫn chu môi, sắp , nhưng vì hứa với trai sẽ dũng cảm nên cố gắng nhịn.
Sau khi Châu Châu rời , cả buổi chiều hôm đó Lâm Thanh Bình chìm im lặng.
Cô ngủ, nhưng yên tĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thanh Vân hỏi, cô cũng lắc đầu, .
Mãi đến tối, Cố Quân Thành đến.
Lần , Lâm Thanh Bình đuổi , ngược còn vẫy đến bên giường.
"Cố Quân Thành." Cô trầm ngâm suy nghĩ, "Châu Châu thực sự là con gái của em ?"
Cố Quân Thành kiên nhẫn đáp: "Đương nhiên ."
Anh còn chi tiết Châu Châu sinh ngày nào, cô sinh ở bệnh viện nào: "Nếu em tin, đợi em xuất viện, lúc chúng về đảo, sẽ dẫn em đến bệnh viện, hồ sơ nhập viện của em vẫn còn lưu đấy!"
Bác sĩ Tào , bệnh nhân thể nghi ngờ những sự việc thực tế xảy là ảo giác, cũng thể coi ảo giác là thực tế. Cô nghi ngờ Châu Châu thật ?
Lâm Thanh Bình gật đầu chậm rãi: "Em cũng cảm thấy là thật, cảm giác quá mãnh liệt , nhưng mà..."
Ánh mắt cô quét về phía Cố Quân Thành: "Anh là ba ruột của Châu Châu đúng ?"
Cố Quân Thành: ...
Thanh Vân: ...