Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 538: Chuyện Còn Tuyệt Vọng Hơn
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:54:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn sắc mặt của Cố Quân Thành dần dần đen sầm , nhưng vẫn tỏ kiên nhẫn, khẽ hỏi cô: "Vậy theo em, ai mới là cha ruột của Châu Châu?"
Lâm Thanh Bình lập tức nhíu mày, chút phiền não: "Vấn đề em cũng nghĩ ..."
Cô hạ giọng: " em dám khẳng định là , chúng ... cái đó cái đó..."
Cô còn tỏ vẻ đạo đức, vỗ vỗ cánh tay : "Em thể hại như ."
Cố Quân Thành chỉ cảm thấy mắt tối sầm, trong lời ẩn chứa ý gì đó: "Vậy còn cảm ơn cô nữa ?"
"Thì cũng cần." Lâm Thanh Bình vẫy vẫy tay, "Em tự nuôi con vấn đề gì, em tiền." Nói xong, cô còn an ủi Cố Quân Thành: "Anh yên tâm , nuôi thêm một đứa Chí Viễn cũng chẳng thành vấn đề, mà..."
Cô thực , mà cô thể sống lâu, nhưng, cô dám khẳng định chắc chắn, rốt cuộc, bản cô cũng , cô mắc bệnh nặng, mổ mở sọ, cũng phẫu thuật sẽ thế nào.
Cô nghĩ một lúc, an ủi Cố Quân Thành: "Cho dù em mệnh hệ nào, em còn em gái hai nữa, em hai hứa với em , sẽ giúp em chăm sóc Châu Châu và Chí Viễn, yên tâm việc, cần ở bên em nữa , giấc mơ em với , tuy em cũng thật , nhưng cẩn thận một chút tổng là sai."
Cô lải nhải dặn dò , như đang dặn dò một hàng xóm lớn tuổi.
Cảm giác .
Trong lời của cô còn chút tình cảm nào, là giống dặn dò hàng xóm, kỳ thực cũng chẳng khác gì chuyện với lạ, như hai xa lạ tình cờ gặp , hỏi một câu, , đấy? phương xa. Ồ, chúc lên đường bình an.
Cô chuyện với , chính là giọng điệu như .
Con thật kỳ lạ.
Đôi khi thật sự sợ ghét , sự xa lạ, là chuyện còn tuyệt vọng hơn cả sự hận thù.
"Lâm Thanh Bình." Anh cô, khẽ , "Chúng kết hôn tám năm ."
Trên gương mặt bình thản của Lâm Thanh Bình lúc mới lộ một tia kinh ngạc: "Thật ? Tám... tám năm? Vậy... ..."
Lâm Thanh Bình từ đầu đến chân.
Anh khẽ gật đầu: "Ừ, tám năm , hy sinh, cũng cụt tay cụt chân, vẫn khỏe mạnh nguyên vẹn."
Lâm Thanh Bình ngẩn một lúc, bỗng thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng, gật đầu: "Tốt quá, khỏe mạnh là , là , nên báo đáp ."
Cố Quân Thành cũng ngẩn tại đó, nên phản ứng thế nào phản ứng như của cô.
"Vậy thì quá!" Lâm Thanh Bình chân thành thở dài, "Đồng chí Cố, em nhớ hình như đây một thanh mai trúc mã, cô vẫn luôn nhớ , đấy, bây giờ đầu óc em lẫn lộn rối bời, em cũng rõ kết hôn với , mà còn kết hôn tới tám năm... cái ..."
Cô còn chút ngại ngùng: "Còn sinh con với khác, em thật sự với , yên tâm, chúng ly hôn, em cần thứ gì..."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Quân Thành, những dòng chảy ngầm đang cuộn trào. Cô quên hết chuyện chung sống với , cứ nhớ tới Trần Hạ?
Nếu cô thực sự giống đang diễn, đều nghi ngờ cô đang cố ý trả thù vì chuyện từng lừa dối cô .
"Lâm Thanh Bình." Anh , "Đừng nghĩ lung tung nữa, là chồng của em, chúng là quân hôn, thể ly , em yên tâm dưỡng bệnh ."
"Vậy..." Lâm Thanh Bình nghẹn lời, lời.
"Đừng nọ nữa, Châu Châu là con của chúng ."
Vân Vũ
Lâm Thanh Bình , ánh mắt càng thêm khó tin, cô em gái hai, tìm câu trả lời từ em gái hai, nhưng em gái hai cảm thấy, chủ đề , nhất cô nên tham gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-538-chuyen-con-tuyet-vong-hon.html.]
"Em hỏi y tá xem, tối còn t.h.u.ố.c ." Em gái hai ngoài...
Lâm Thanh Bình ở một phòng bệnh hai giường, giường bên cạnh sáng nay mới xuất viện, bệnh nhân mới , em gái hai , trong phòng bệnh chỉ còn Cố Quân Thành và cô.
Lâm Thanh Bình vô cớ cảm thấy chút sợ hãi.
Cố Quân Thành xuống mép giường cô.
"Đồng chí Cố, ..." Lâm Thanh Bình thể hiện rõ sự hoảng hốt.
Cố Quân Thành khẽ thở dài: "Em cần căng thẳng."
"Em... em căng thẳng..." Lâm Thanh Bình suýt nữa chữ "khẩu thị tâm phi" lên mặt.
Cố Quân Thành dang rộng cánh tay, ôm lấy cô.
Lâm Thanh Bình trong lòng đều cứng đờ.
Cố Quân Thành càng thêm bất lực, đôi cánh tay siết chặt một chút, cô trong lòng liền càng thêm căng thẳng.
"Đừng sợ." Cố Quân Thành rốt cuộc chỉ hôn một cái lên trán cô, "Anh dù thế nào cũng gì em lúc ."
"Vậy ..." Lâm Thanh Bình cảm thấy tư thế ôm như khó chịu.
"Anh chỉ với em..." Anh nhỏ bên tai cô, "Cái 'cái đó cái đó' mà em , chúng những từng , mà còn , chúng là vợ chồng thật sự."
Cố Quân Thành cảm thấy khi xong câu , cô trong lòng càng thêm cứng đờ.
Anh buông vòng tay, nắm lấy vai cô , chỉ thấy đôi mắt cô mở to, một bộ biểu cảm như trời sập.
"Sao thế?" Anh tưởng lời của kích thích cô.
"Anh... em..." Cô chỉ , chỉ , "Chúng vợ chồng thật sự ?"
"Ừ." Anh khẳng định chắc nịch, "Chúng tình cảm , cùng sinh sống nhiều năm, cùng nuôi dưỡng Chí Viễn, và sinh Châu Châu, Châu Châu là con của chúng ."
", em đối với một chút cũng ..." Lâm Thanh Bình một nửa chỉ ngoài, "Vậy... ..."
"Hắn cái gì ?" Cố Quân Thành nhíu mày .
"Lương... Lương Gia Kỳ..." Lâm Thanh Bình một cái tên, nhíu mày , "Con của ?"
"Liên quan gì đến Lương Gia Kỳ?" Cố Quân Thành che giấu sắc mặt đen sầm, dù đối với Lâm Thanh Bình thái độ vẫn ôn hòa, nhưng nội tâm xoắn chịu nổi, như lúc Lâm Thanh Bình đây món tráng miệng dùng tay vắt chanh, vắt quả chanh thành đủ loại hình thù méo mó, vị chua chát cứ thế tuôn , "Em còn nhớ Lương Gia Kỳ?"
Lâm Thanh Bình cũng cảm thấy khó hiểu: " , em cũng tại , thấy cảm thấy quen thuộc, như quen nhiều nhiều năm..."
Mặt Cố Quân Thành xoắn như quả chanh méo mó bảy tám phần, phát ánh sáng xanh chua lè, "Em quen nhiều năm?"
"Ừ." Lâm Thanh Bình gật đầu, "Cảm giác quen thuộc khi gặp mặt đó, em là là trong mơ của em. Em với , trong mơ em mở nhà hàng, nhà mở tiệm bít tết, chúng em cùng ..."
"Được ." Cố Quân Thành nhiều hứng thú chuyện quá khứ của cô và Lương Gia Kỳ, sửa cho cô, "Cho dù em quen Lương Gia Kỳ bao nhiêu năm, cũng liên quan lớn đến cuộc sống của chúng , Châu Châu là của hai chúng , còn đến nỗi mê đến mức ."
Lâm Thanh Bình chỉ phía : " là của ..."