Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 539: Tại sao cô ấy không nhớ anh, chính anh lại không biết sao?

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:54:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Quân Thành mặt xanh như tàu lá, đầu , quả nhiên thấy Lương Gia Kỳ tay xách một túi hoa quả bước , thấy Cố Quân Thành, bản năng thu lùi về phía .

lúc Cố Quân Thành mặt xanh lè đang nghĩ thầm “ cũng mặt mũi gặp ” thì Lâm Thanh Bình hô một tiếng “Lương Gia Kỳ”!

Lương Gia Kỳ mới thu về một nửa lập tức chồm tới, vẫy vẫy túi đồ trong tay với cô, “Tớ mua về .”

Thế nhưng, Lương Gia Kỳ chỉ vẫy xong, ngay mắt diễn màn “ảo thuật biến mất túi hoa quả”.

Chỉ trong chớp mắt thôi, túi đồ trong tay Lương Gia Kỳ biến mất.

Lương Gia Kỳ đôi tay phát ngốc, giọng của Cố Quân Thànhđã vang lên, “Hiện tại cô nhất là nên ăn đồ sống lạnh.”

Nói chung, Cố Quân Thành tự thấy sắc mặt lúc đen xì khó coi đến mức nào, nhưng Lâm Thanh Bình thì thấy , mà còn dọa đến mức hoảng hốt, vội vàng giành lời , “Là em bảo mua đấy, em ăn, là em ăn, đừng mắng !”

Cố Quân Thành suýt nữa thì ói một ngụm m.á.u già.

Anh đặt hoa quả sang một bên, đầu Lâm Thanh Bình. Nếu sợ dọa Lâm Thanh Bình, nhất định sẽ ném cả túi đồ thùng rác!

Bây giờ, chỉ thể bên giường, cô nhăn mặt cầu xin với , “Đồng chí Cố, đừng giận, thực sự là em ăn, em cảm thấy lâu lắm ăn mấy thứ hoa quả , nên mới bảo mua đấy, mắng thì cứ mắng em .”

“Anh bao giờ mắng em ?” Cố Quân Thành bất lực vô cùng, nhưng cũng chỉ thể nhẹ nhàng với cô, “Chẳng lẽ nhà là nhà mua nổi hoa quả? Là mua cho em ăn ?”

“Thôi , , em ăn nữa.” Lâm Thanh Bình chuyện với , ánh mắt liếc về phía Lương Gia Kỳ đằng lưng , còn vẫy vẫy tay, hiệu cho Lương Gia Kỳ mau .

Cái cảnh tượng , giống hệt như một đứa trẻ con đang chuyện mặt phụ mà vẫn liếc mắt đưa tình!

Ngụm m.á.u già mới khó khăn nuốt xuống của Cố Quân Thành, trào lên.

Lâm Thanh Bình sắc mặt , nữa, chung, Lương Gia Kỳ cũng , cô kéo chăn lên, che mặt .

Cố Quân Thành kéo chăn của cô xuống, ánh mắt ngơ ngác nhưng né tránh của cô, cảm giác bất lực bao vây lấy .

“Lâm Thanh Bình.” Anh khẽ , “Trong mắt em, hung dữ đến thế ?”

Lâm Thanh Bình lắc đầu, “Không , em nhớ rằng, dù lớn tuổi, nhưng là một .”

Lớn tuổi…

Câu thà đừng còn hơn!

“Em và Lương Gia Kỳ… quan hệ ?” Anh nhịn hỏi.

Ấn tượng của về Lương Gia Kỳ, chỉ mấy năm ở Đại học Thủ đô thôi. Anh , những còn thời gian dài dằng dặc nhiều năm nhiều năm chung sống nữa, đó là sự tích lũy của tháng năm mà thể với tới .

Lâm Thanh Bình cũng ngốc, thích chuyện về Lương Gia Kỳ, cô còn nhắc gì nữa?

Cô chỉ lắc đầu, “Em ngủ , mệt quá.”

Cố Quân Thành cô trốn tránh nhắm mắt , nửa ngày năng gì.

Một lúc lâu , cũng cô cuối cùng thực sự ngủ , nắm tay cô, , “Lâm Thanh Bình, em và Lương Gia Kỳ bất cứ quan hệ gì.”

Lâm Thanh Bình thèm để ý tới , như thể ngủ say.

Cố Quân Thành vô cùng bất lực, dậy, với Thanh Vân, “Tối nay ở đây nhé, em về nghỉ ngơi .”

Thanh Vân đồng ý, “Chị lớn quen với sự chăm sóc của em , chị tin tưởng .”

Nhắc đến điểm , Cố Quân Thành cũng phiền não, nhịn với Thanh Vân, “Tại nhớ Lương Gia Kỳ chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-539-tai-sao-co-ay-khong-nho-anh-chinh-anh-lai-khong-biet-sao.html.]

“Ý là, tại nhớ Lương Gia Kỳ mà nhớ ?” Thanh Vân hỏi ngược , “Anh tự hỏi tại ? Con , ai cũng thích nhớ về những thứ , ai ghi mãi những chuyện đau lòng?”

Cố Quân Thành xẵng giọng một trận, nhất thời gì.

“Đi nhanh , đừng để muộn , Lan Hương Quế Hương nào đó đến nữa!” Thanh Vân vui .

Anh Thanh Vân cho sững , nhưng lời nào để đáp , im lặng một lúc, chỉ một câu, “Vậy thì, khổ cho em .”

Vân Vũ

Thanh Vân bắt đầu đuổi .

Cố Quân Thànhđành rời khỏi phòng bệnh.

Đi hai bước, đầu , Thanh Vân đóng cửa phòng bệnh .

Cuối cùng, vẫn chỉ thể buồn bã rời .

Anh là thiết nhất với cô, nhưng giờ đây, thể đến gần bên cô, hôm nay xem là đãi ngộ nhất , còn thể bên cô vài câu, dù nội dung câu chuyện là thứ thích, còn việc ở bên cô chăm sóc cô, đó là mơ tưởng hão huyền thôi.

Cô chỉ tin tưởng Thanh Vân…

Trong lòng nóng như lửa đốt, vì ca phẫu thuật của cô, cũng vì tình trạng của cô lúc , mà khi ở cửa khoa phòng thấy Lương Gia Kỳ, cặp mày vốn nhíu chặt càng nhíu sâu hơn.

Đáng ghét là Lương Gia Kỳ còn với , vốn để ý tới Lương Gia Kỳ, dừng bước.

“Cậu đến đây?” Giọng khách khí.

Lương Gia Kỳ về quê hương của ở cùng bố mở tiệm ba năm , nhưng trong ánh mắt vẫn là dáng vẻ của một thiếu niên, trẻ trung sôi nổi.

Nhìn làn da trắng nõn, vẻ trẻ trung tuấn tú của Lương Gia Kỳ, bỗng nhớ , Lương Gia Kỳ mới hai mươi lăm tuổi thôi nhỉ? Cái tuổi phong hoa chính mậu, còn , gần bốn mươi

Vô cớ, Lương Gia Kỳ trong mắt càng trở nên thuận mắt.

Mà Lương Gia Kỳ mặc bộ quần áo thời thượng nhất hiện tại, chiếc quần loe lớn quét đất lắc lư một mạch đến mặt , “Tớ đến mở tiệm, vẫn mở tiệm ở Thủ đô, đến đây, Bình T.ử bệnh, nên đến thăm cô .”

Cố Quân Thành lạnh, “Thăm cô một cái mà Châu Châu thành con của ?”

Lương Gia Kỳ giang tay , “Đây của tớ, trai, rốt cuộc gì khiến cô đến việc con là của ai cũng nhớ nổi?”

Cố Quân Thành chỉ cảm thấy tức ngực.

“Đó là chuyện giữa và cô , liên quan gì đến , đừng xen !” Cố Quân Thành lạnh mặt, mượn đó che giấu những gợn sóng trong lòng.

“Không thế .” Lương Gia Kỳ lắc đầu , “Tớ nhớ là, khi chúng tớ nghiệp đau lòng, khó khăn lắm cô mới trở về bên , cách ba năm tớ trở , vẫn đau lòng, nếu thể cho cô hạnh phúc, thì khác cũng quyền cho cô hạnh phúc!”

“Cậu…” Cố Quân Thành tức giận túm lấy cổ áo Lương Gia Kỳ.

Sắc mặt Lương Gia Kỳ hề đổi, chỉ tay tay , “Cho một hạnh phúc, là dựa sự chân thành, dựa dùng vũ lực giải quyết đối thủ! Nếu Bình T.ử thấy cảnh sẽ nghĩ ?”

Tay Cố Quân Thành nắm cổ áo càng thê

m siết chặt, thế nhưng, bên tai vang lên lời của Lâm Thanh Bình: , già thô lỗ…

Anh buông tay , cuối cùng bước lớn, bước nhanh như gió, sắc mặt căng thẳng khó coi vô cùng.

Cố Quân Thành về nhà, mà khi xuống hai tầng lầu, đến một khoa phòng khác.

Anh quen đường quen lối tìm đến phòng bệnh, cửa phòng bệnh mở, trực tiếp bước

 

Loading...