Cuộc phẫu thuật của Lâm Thanh Bình sắp xếp ca đầu tiên của buổi sáng.
Trời sáng hẳn, Cố Quân Thành dẫn hai đứa trẻ đến phòng bệnh.
Tóc của Lâm Thanh Bình, một nữa cạo sạch.
Vốn đang cửa sổ thẫn thờ chờ y tá đến, Lâm Thanh Bình thấy tiếng gọi "Mẹ" non nớt ngọt ngào, liền đầu .
Trong khoảnh khắc, cô sững tại chỗ.
Hai đứa trẻ, Châu Châu Cố Quân Thành bế tay, Chí Viễn bên cạnh Cố Quân Thành.
Ba , chỉnh tề, đều cạo trọc đầu.
"Các con…"
Lời cô hết, Châu Châu mỉm chạy ùa tới, ngọt ngào gọi "Mẹ", khuôn mặt nhỏ mềm mại áp mặt cô trong khoảnh khắc , trái tim Lâm Thanh Bình tan chảy hết thảy.
Con , luôn bản năng.
Những ngày viện chữa bệnh , trong lòng cô hề lưu chút dấu vết nào của Cố Quân Thành, nhưng hình bóng Châu Châu luôn vấn vương trong tim.
Lúc đứa bé nhỏ nhắn áp sát , lòng cô xúc động?
Đặc biệt là đứa bé nhỏ nhắn , còn vì cô mà cạo trọc đầu, cả tròn trắng, giống hệt một viên bánh trôi lớn.
Cô hôn lên mặt con gái, nước mắt rơi xuống , "Châu Châu, con…"
Các con… đây là gì?
Châu Châu chu môi, hôn lên mặt , còn giọng ngọng nghịu, "Mẹ, đừng , Châu Châu ! Mẹ !"
Vân Vũ
Nói xong, còn chỉ tay về phía Cố Quân Thành và Chí Viễn, "Bố ! Anh !"
"Ừ, Châu Châu của chúng nhất, nhất." Lâm Thanh Bình nghẹn ngào, mỉm xoa má con gái.
"Mẹ, đừng sợ, Châu Châu bảo vệ !" Châu Châu chuyện tiến bộ nhiều, giờ thể những câu ngắn liền mạch.
"Ừ, sợ, cảm ơn Châu Châu." Lâm Thanh Bình thực sự sợ phẫu thuật, cô chỉ… chỉ sợ , sẽ thể gặp tiểu khả ái của nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-546-bat-dau-lai-tu-dau.html.]
Châu Châu giơ tay về phía Chí Viễn, "Anh, đưa cho ."
"Vâng." Chí Viễn từ khi đến giờ chỉ gọi một tiếng "Mẹ", đó thêm lời nào, cả trông lớn hơn, cũng trầm tĩnh hơn. Lúc Châu Châu gọi , liền như báu vật, lấy từ trong cặp một phong thư, đưa cho Châu Châu.
Châu Châu dùng ngón tay ngắn ngủn cầm lấy, đưa cho Lâm Thanh Bình, "Mẹ, Châu Châu thư, cho ."
Là thư Châu Châu cho ?
Vậy thì Lâm Thanh Bình nhất định xem.
Cô ôm Châu Châu mở , thứ đầu tiên đập mắt, là nét chữ của Cố Quân Thành.
Xưng hô vẫn là ba chữ đậm nét: Lâm Thanh Bình.
Lâm Thanh Bình, đừng sợ, ba chúng ở ngoài chờ em, đợi em , chúng một nhà cùng , bắt đầu từ đầu.
Ký tên: Cố Quân Thành.
So với mảnh giấy vẫn chỗ khác biệt.
Dưới chữ ký của Cố Quân Thành, một dòng chữ cùng sắc sảo mạnh mẽ nhưng kém điêu luyện hơn: Mẹ, chúng con yêu .
Ký tên: Chí Viễn.
Một ngón tay tròn trắng nõn nà xuất hiện trong tầm mắt cô, chỉ phía cái tên "Chí Viễn", một dấu bàn tay nhỏ xíu, "Mẹ, Châu Châu, yêu nha."
Dấu bàn tay nhỏ xíu là của Châu Châu, con bé chữ, liền dùng son đỏ, đóng một dấu bàn tay nhỏ.
"Mẹ cũng yêu các con." Chữ "các con" cô , là chỉ Châu Châu và Chí Viễn.
Cô đầm đìa nước mắt, một tay ôm Châu Châu, một tay kéo Chí Viễn , áp trán lên trán cả hai đứa trẻ, "Yêu các con."
Cố Quân Thành cảnh tượng , chữ "các con" cô , bao gồm .
, sẽ cùng các con chờ đợi cô, lời hứa, họ sẽ bắt đầu từ đầu.
Ánh mắt Lâm Thanh Bình rơi xuống mấy chữ "bắt đầu từ đầu" tờ giấy, mái tóc cạo trọc của hai đứa trẻ, ý nghĩa của bốn chữ , dường như thêm một tầng ý nghĩa.