Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 561: Chỗ Này Sẽ Đau (2)
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:55:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Thanh Vân đang lái xe, cùng Lâm Thanh Bình, ở vỉa hè đối diện cổng bệnh viện.
Xe ở thời đại thật sự hiếm, nhưng nhà họ Vân Liễu Nhạn vốn thích phô trương, thể chịu thua kém ở bước ? Xe mới đắt quá, liền mua chiếc xe cũ loại, ngày ngày cũng oai phong lẫm liệt. Ông lão nhà họ Vân thấy cháu dâu cả như , sợ cháu dâu thứ thiệt thòi, nên tự móc hầu bao, cũng mua cho Thanh Vân một chiếc xe cũ.
Thanh Vân lái chiếc xe cũng một thời gian , lúc đưa chị đến bệnh viện, cũng thở dài, "Chị, chị xem, đến đón , trong, cứ đây chờ đợi thế , lát nữa tưởng chị thật sự đến đó!"
Lâm Thanh Bình lặng im.
Thanh Vân liền tiếp, "Em cũng chị nghĩ thế nào, Cố Quân Thành , chuyện , thật sự đáng giận, nhưng liều mạng cứu chị, em cũng ơn , nhưng quan trọng nhất vẫn là trong lòng chị nghĩ gì, chị , dù chị đưa quyết định thế nào, em cũng ủng hộ chị, thế nhưng, chị chẳng bao giờ với em, chị dự định ! Nói thì chị và Cố Quân Thành đúng là cùng một loại , bất kể chuyện gì cũng để trong lòng, ai mà đoán nổi các đang nghĩ gì chứ!"
Lâm Thanh Bình cô, khẽ mỉm , một trong những thành công lớn nhất khi cô trọng sinh chính là đổi phận của Thanh Vân.
Cố Quân Thành từng , nếu kiếp sẽ thế thế nọ.
Cô thêm kiếp nữa, trong kiếp , những cô xem trọng đều phận , cô nếu thêm một nữa, những sẽ kết cục .
"Chị xem, chị tỏ bí ẩn sâu xa như thế ! Khiến đoán !" Thanh Vân .
"Chị bí ẩn sâu xa ." Lâm Thanh Bình , "Chị chỉ đang nghĩ, nợ , rốt cuộc mới thể trả hết ."
Sao sống một đời, càng nợ nhiều thêm thế nhỉ?
Thanh Vân ngây , "Chị... câu của chị như thể giữa chị và Cố Quân Thành chỉ còn việc trả ơn cứu mạng ?"
", đây là sự thật mà, ?" Lâm Thanh Bình ba từ trong bệnh viện bước , Cố Quân Thành ở giữa, Chí Viễn đỡ tay , Cố Hữu Liên ở phía bên .
Thanh Vân theo ánh mắt của Lâm Thanh Bình sang, thôi.
Nhìn thấy ba họ định bắt taxi, Thanh Vân hỏi, "Thật sự đón ?"
"Không, thôi." Lâm Thanh Bình đóng cửa kính xe .
"Thôi ." Thanh Vân khởi động xe, lái hướng ngược với ba họ. Cô hiểu, đón viện, chị đến đây chứ?
"Chị... a—" Cô định , bỗng phát hiện phía bên vệ đường đang một , cô vội đạp thắng gấp, thật may, suýt nữa thì đụng .
Mà , là Cố Quân Thành...
Trong ánh nắng ban mai, bước về phía họ.
Xem , họ trong chiếc xe , trốn tránh cũng chẳng ý nghĩa gì.
Thanh Vân bèn mở cửa buồng lái, "Hai đều lái xe, các tự lái ."
Cũng là kiếm cớ xuống xe, để họ gian riêng, cũng chẳng lo chị bắt nạt, Cố Quân Thành việc , Thanh Vân bình luận, nhưng một điểm cho đến hôm nay cô vẫn tin tưởng, sẽ tổn thương chị.
Cố Quân Thành liền buồng lái, xuống.
Lâm Thanh Bình thấy định , Cố Quân Thành nắm lấy cổ tay.
"Đã đến, gặp ?"
Tay còn nóng hổi như lúc khỏe mạnh nữa, lạnh, là thời tiết tháng mười hai, thể lạnh?
"Là vì chuyện của Lan Hương, vẫn còn giận ?" Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cho cô cơ hội rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-561-cho-nay-se-dau-2.html.]
Lâm Thanh Bình đầu hỏi , "Cố Quân Thành, là quân nhân, chính trực, niềm tin của chính là bảo vệ sự an nguy của quần chúng, thật , lúc trong hang động, dù một khác, cho dù là một xa lạ, cũng sẽ liều mạng để cứu, ?"
Cố Quân Thành trầm mặc.
"Anh cho em , ?"
"Phải." Anh trốn tránh vấn đề nữa.
"Hả..." Lâm Thanh Bình khẽ một tiếng, vẫn sẽ cảm thấy chua xót, "Em ."
"Em cái gì?" Anh phản hỏi cô.
"Gọi Thanh Vân , em về nhà." Cô nhỏ, đồng thời giãy giụa một cái, "Còn nữa, buông tay em ."
"Không thể nào, Lâm Thanh Bình."
Vân Vũ
"Cái gì? Cái gì thể?" Lâm Thanh Bình cảm thấy, tay trái nắm càng chặt hơn.
"Không thể buông tay em ." Anh chăm chú cô, ánh mắt ý vị thâm trầm, "Anh khó khăn lắm mới cứu em, thể buông tay em ."
Lâm Thanh Bình thấy buồn , "Cố Quân Thành, từng cứu nhiều như , lẽ nào mỗi đều nắm tay?"
" thế giới chỉ một Lâm Thanh Bình."
Giọng của vang vọng trong xe, mang theo chút khàn khàn nhẹ khi khỏi bệnh, cào màng nhĩ , cũng khẽ lướt qua trái tim .
"Có lẽ sẽ cứu nhiều, nhiều , nhưng chỉ một Lâm Thanh Bình, khiến , nơi đau, là hương vị thế nào." Anh nắm tay cô, đặt lên n.g.ự.c .
Lâm Thanh Bình kinh ngạc , , tính cách cứng như hình , lời cũng từ đến nay đều thẳng thừng cứng nhắc, bao giờ đa cảm như thế .
"Cố Quân Thành, ..." Cô chút quen, cách khác, ngờ tới.
"Lâm Thanh Bình, mất em, , bây giờ , kiếp cũng ." Anh đưa tay , vuốt ve mái tóc ngắn mới mọc của cô, chăm chú sâu cô, "Lâm Thanh Bình, em bí mật, cũng bí mật..."
Lâm Thanh Bình ngẩng đầu lên đột ngột, định đến chuyện ? "Em..."
Ngón tay Cố Quân Thành, ấn lên môi cô, "Em , , chúng đều , miệng lưỡi vụng về, lời ho, lẽ là ích kỷ, hai đời của , gặp nhiều như , trải qua nhiều chuyện như , nhưng chỉ một như thế, một tên là Lâm Thanh Bình, thấy cô liền cảm thấy vui mừng..."
Lâm Thanh Bình khẽ chê một tiếng, "Anh thấy Châu Châu vui mừng?"
"Đó giống . Châu Châu là con gái , là món quà trời ban cho chúng , thấy cô bé vui mừng là nguyên do, là vì huyết mạch liên quan, nhưng một như , thấy cô liền vui mừng rõ nguyên cớ, thấy cô khó qua, liền khó qua rõ nguyên cớ, nghĩ đến sẽ mất cô , nơi liền đau chịu nổi rõ nguyên cớ..." Anh nắm tay cô, vẫn đặt lên n.g.ự.c , "Nhìn thấy cô bắt nạt, nơi cũng sẽ đau, đau đến mức đưa cô về nhà, bảo vệ , để ai cô nữa..."
Lâm Thanh Bình kinh ngạc , dường như chút hiểu , tại nhờ đến rõ ràng, "Anh... cái gì cũng ? Những chuyện thanh danh em ..." Những lời đồn đại vô căn cứ trong thôn, cô như một chiếc giày rách , đều ?
"Phải." Anh trả lời dứt khoát.
"Vậy còn đến cầu hôn?" Lúc cô ở thôn Lâm Gia, đồn thổi đến mức khó , là ai lấy nổi...
Tay trượt xuống gáy cô, đột nhiên áp sát , một đôi mắt đen như tinh tú trong đêm, mang theo mùi t.h.u.ố.c sát trùng nhạt của bệnh viện, cúi đầu, chạm môi cô.
"Là cô gái của , đương nhiên đưa cô về nhà..." Lời thì thầm mơ hồ...