Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 562: Bảo vệ như người nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:55:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thanh Bình đến nhà Cố Hữu Liên để thu dọn đồ đạc.
Cố Hữu Liên đang bận rộn, mở cửa thấy là cô, vội : "Em cần đến đây, chị , đợi chị thu xếp xong sẽ mang qua cho em."
"Toàn là đồ cũ thôi, em qua xem một chút, món nào cần thì vứt luôn, chẳng cần mang mang ." Lâm Thanh Bình .
Cố Hữu Liên nghĩ cũng , liền dẫn cô nhà.
Cố Hữu Liên nghĩ bố tuổi, quê nhà cũng chẳng còn ai, vẫn định đón bố lên thủ đô ở chung. Hai cụ cũng đồng ý, về quê xử lý xong việc nhà, là định chuyển hẳn lên thủ đô gần con gái . Hiện giờ mấy gói đồ , đều là đồ ở quê, nhờ giúp gửi chuyển phát nhanh tới , vẫn còn ở quê, vài hôm nữa cũng sẽ lên.
Chuyện nhà họ Cố, Lâm Thanh Bình định can thiệp.
Chỉ những việc xảy lúc cô m.a.n.g t.h.a.i thôi, cô cũng thể nào hòa giải với bố chồng nữa . phụng dưỡng cha là trách nhiệm của con cái họ Cố. Hai chị em họ thế nào, chỉ cần kéo cô , thì cũng .
Cố Hữu Liên sắp xếp gần xong, chỉ một đống đồ: "Những cái , đều là của hai em. Em xem , món nào cần món nào , cần thì để đây, lát chị vứt, còn cần thì chị mang về cho em."
"Vâng." Lâm Thanh Bình xuống một chiếc ghế nhỏ, từng thứ một xem xét.
Trong đống đồ , phần lớn là quần áo cũ, của cô, của Chí Viễn, và của Cố Quân Thành.
Của Chí Viễn là quần áo trẻ con ba bốn tuổi, từ lâu mặc nữa. Của Cố Quân Thành phần lớn là quần áo cũ khi lính. Của cô thì mới hơn một chút, nhưng cũng đều thời cả . Cô hất nhẹ vài cái: "Đều cần nữa, mấy thứ chắc chắn mặc ."
"Chị cũng nghĩ , nhưng vẫn gọi em qua xem một chút." Cố Hữu Liên , liếc mắt phát hiện Lâm Thanh Bình đang cầm một phong thư xem.
, trong mấy món đồ gửi đến, cũng thư từ sách vở gì đó, phần lớn đều là của Lâm Thanh Bình . Người già trong nhà chữ, dù thư từ gì cũng gửi đến chỗ Cố Hữu Liên, lúc Cố Hữu Liên năm đó lên thủ đô thu dọn sạch sẽ cả .
, Cố Hữu Liên chợt thấy phong thư cách xưng hô là: Chị.
Dù qua nhiều năm, Cố Hữu Liên vẫn lập tức nhớ nội dung bức thư là gì. Cô vội vàng giật lấy phong thư: "Ôi, nhầm nhầm , bức thư là của chị."
Lâm Thanh Bình xem gần hết nội dung xem .
Lá thư để trong phong bì ghi tên cô, cô rút xem, cũng thấy cách xưng hô là "Chị", vốn định trả cho Cố Hữu Liên, nhưng liếc mắt thấy tên trong thư, khỏi theo dõi tên đó mà xuống .
Nội dung đại khái là: Em nhiều , em thường xuyên nhà, thành trách nhiệm chồng, cô một dễ dàng, cho dù mua sắm gì nữa cũng việc gì to tát, đàn ông vốn dĩ nên là trụ cột gia đình, cũng nhờ chị với bố , đừng hà khắc với cô trong những chuyện nhỏ nhặt , hãy để cô sống tự do tự tại. Ngoài , cô đến nhà họ Cố chúng , chính là nhà họ Cố, đối với bố mà , cô là con gái, đối với chị mà , cô là em gái, xin hãy bảo vệ cô , che chở cho cô như bảo vệ nhà . Trong làng mấy lời đồn thổi vô căn cứ, nếu em ở nhà, nhất định sẽ cho phép, cũng xin chị và bố hãy cùng một chiến tuyến với chúng em, các vị sẽ bảo vệ em thế nào, hãy bảo vệ cô như . Chị, em cưới cô về, chính là bảo vệ cô bình yên vô sự, xin hãy thông cảm.
Nội dung liên quan đến cô mấy dòng, cô vài cái liếc mắt xong.
Đọc xong, trong lòng chỉ còn một cảm thán: Thì là ...
Trên đời sự oán hận vô cớ, cũng tình yêu thương vô duyên vô cớ.
Kiếp cô ngang ngạnh như , bố chồng vẫn nhẫn nại với cô, vì bố chồng bao dung, mà là vì liên tục bảo vệ; thanh danh của cô ở thôn Lâm , nhưng đến thôn Cố thuận buồm xuôi gió, tuy lời đàm tiếu nhiều, nhưng cũng ai dám đến mặt cô năng, bố chồng càng như từng thấy gì, thì , cũng là nhờ sự bảo vệ của và gia đình .
Bảo vệ cô như bảo vệ nhà .
Câu như nét bút sắt móc bạc trong thư , giờ đây khắc sâu trong lòng cô . Từng nét, từng nét, thật rõ ràng.
Cố Hữu Liên ngượng ngùng, thật sự là, nguồn gốc của bức thư khiến cô khó xử khi đối mặt với Lâm Thanh Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-562-bao-ve-nhu-nguoi-nha.html.]
Lúc đó, Lâm Thanh Bình mới kết hôn lâu, vốn dĩ bố mấy vui vẻ với việc Cố Quân Thành đến nhà họ Lâm cầu hôn . Ai cầu hôn mà chẳng thăm dò xem nhà gái thế nào?
Nào ngờ, đến thôn Lâm dò hỏi, là một như , khi kết hôn thanh danh . Ngay lập tức, bố bỏ ngay việc , định nhờ thêm mấy bà mai, giới thiệu nhà khác.
Ai ngờ, em trai để tâm đến chuyện như , như thể tính toán thời gian họ cầu hôn. Vừa dò hỏi xong về, bí thư thôn lập tức gọi bố cô điện thoại, là từ đơn vị gọi về.
Cô cùng bố điện, vạn vạn ngờ, em trai là để truy hỏi việc hôn sự thế nào , đối phương đồng ý ...
Cũng quá để tâm chứ? Bố cô tự nhiên đem mấy lời với em trai một hồi, em trai đổi ý. Kết quả, những thuyết phục em trai đổi ý, em trai còn giảng giải cho cô và bố một bài học, gì , trúng tất nhiên sẽ sai, thể tin lời đàm tiếu đầu làng ? Trong làng còn ít phụ nữ lời đàm tiếu hãm hại ? Đây là thời đại mới , vẫn còn tư tưởng cũ kỹ ...
Tóm , là thuyết phục bố , hôm vội vàng sắm sửa lễ vật cầu hôn.
Mà thời gian mới kết hôn đó, Lâm Thanh Bình thật sự phụ sự mong đợi của cô và bố , cái sự "" ...
Cô thể công nhận em dâu , nhưng đây là em trai trúng, cô đành tránh xa em dâu , trở thành gây chuyện là sự khoan dung lớn nhất .
Kết quả bố cô xuôi, bảo cô thư cho Cố Quân Thành, rõ ràng rành mạch về vị "Phật lớn" nhà cưới về.
Đây chính là nguồn gốc của bức thư hồi âm .
, chính Cố Hữu Liên cũng cảm thấy kinh ngạc, hiểu em dâu đột nhiên biến thành một khác, dường như là bắt đầu từ Cố Quân Thành về thăm nhà khi kết hôn nửa năm.
Có lẽ là em trai gì đó với cô ?
Có lẽ .
Vân Vũ
Có lẽ em trai sai, thường xuyên nhà, Lâm Thanh Bình còn trẻ một cô gái, chút oán hận cũng bình thường, em trai về, cảm nhận em trai với , tự nhiên cũng đổi...
Cố Hữu Liên tự vòng vo cho hợp logic , liền để bức thư sang một bên, nắm tay Lâm Thanh Bình thành khẩn xin : "Bình, chị đối nổi với em. Lúc đó chị hiểu em sâu, mới cho thằng Thành bức thư như , thằng Thành mới hồi âm thế . Chị cũng cố ý em lưng, chị..."
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, sốt ruột giải thích của Cố Hữu Liên, Lâm Thanh Bình mỉm lắc đầu: "Chuyện cũ , còn những lời gì? Hiện giờ đều sống như , chính là kết cục nhất ."
Cố Hữu Liên , mắt đỏ lên: "Bình, chị vô ơn, chị hối hận c.h.ế.t , lúc đó..."
"Thôi !" Lâm Thanh Bình ngắt lời cô, "Đều cần những chuyện nữa , chúng chỉ bàn chuyện về , ? Mấy thứ đều cần nữa, thư em mang về là ."
Lâm Thanh Bình chỉ mang về những lá thư thuộc về cô, của xưởng may đến, của Cố Quân Thành cho cô...
Lúc về đến nhà, Chí Viễn học về, Cố Quân Thành đang dắt Chưởng Châu chơi, sấp đất cho con gái cưỡi ngựa.
"Chưởng Châu, con xuống ." Lâm Thanh Bình bình tĩnh gọi.
"Không , chút hoạt động là gì." Trán Cố Quân Thành mồ hôi, nếu như lúc khỏe mạnh, đến nỗi?
Chưởng Châu tuột xuống, chạy đến mặt cô vẻ phấn khích: "Mẹ ơi ơi, tối nay chúng ăn cái đó, gà rán của ông lão !"