Lôi Tố Phương ở căn nhà của Thanh Vân, ban đầu tính ở thủ đô chơi vài hôm về, nhưng Lâm Thanh Bình giữ mãi, cứ thế ở tới khi Chí Viễn khai giảng.
Trong thời gian đó, Lôi Tố Phương cùng Lâm Thanh Bình đây đó, thật sự mở mang tầm mắt. Thủ đô quả là khác, gì xa, chỉ riêng việc Chị Triệu và Cố Hữu Liên hai quản lý một cửa hàng ngày càng phát đạt, thậm chí còn mua nhà ở thủ đô, khiến cô cảm thấy tầm thường chút nào. Hóa , phụ nữ cũng thể nên nghiệp lớn như !
Thực lúc đa ý thức về bất động sản cao, Lôi Tố Phương chỉ đơn giản thấy, hai phụ nữ, nhất là Cố Hữu Liên, vốn từ nông thôn lên, như lời Cố Hữu Liên tự , cũng chẳng học hành nhiều, thể dựa chính vững ở thủ đô, còn kiếm một căn nhà, thật dễ dàng.
Cuộc sống hiện tại khiến Cố Hữu Liên hài lòng. Nhiều quan niệm của cô đến từ Lâm Thanh Bình, nên cô cũng đem những suy nghĩ của với Lôi Tố Phương.
Cố Hữu Liên tính tình thẳng thắn, qua thời gian tiếp xúc với Lôi Tố Phương, thấy hợp , nên chuyện hết lòng, đặc biệt nhấn mạnh Lôi Tố Phương nên mua nhà.
Điều , Lâm Thanh Bình còn chủ động , Cố Hữu Liên say sưa, Lâm Thanh Bình cũng nhịn .
Thế mà, Lôi Tố Phương Cố Hữu Liên thuyết phục.
Lôi Tố Phương nhiều năm quản lý lương của Trần chính ủy, cũng một khoản tiền nhỏ tiết kiệm, chủ yếu là cầm tiền thật sự chẳng tiêu ! Hơn nữa Cố Hữu Liên đúng, dù bản đến ở, lên thủ đô ngày càng đông, những đều cần chỗ ở, mang cho thuê cũng là một khoản thu nhập.
Cô nghĩ nghĩ , cứ theo Lâm Thanh Bình chắc chắn sai, thế là thật sự dành mấy ngày tìm nhà, và thật sự tìm một chỗ ưng ý, lớn, cô thấy thể ở hoặc cho thuê, liền mua luôn.
Thế là, lên thủ đô chơi một chuyến, mua xong một căn nhà, Lôi Tố Phương vui vẻ trở về.
Còn Lâm Thanh Bình đợi Chí Viễn khai giảng, cùng trường báo danh, sắp xếp thứ trong ký túc xá chỉn chu thỏa, ở thêm hai hôm, cũng xuôi nam trở về đảo.
Về , thời gian trôi nhanh như bay.
Bốn năm thoáng cái qua, Chí Viễn sắp nghiệp đại học.
Thằng bé Chí Viễn từ nhỏ thiên phú cao, cộng thêm chăm chỉ, ở trường y thành tích lẫn biểu hiện đều nổi bật, giành suất du học công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-579-con-nho-nha.html.]
Hôm đó, còn đến kỳ nghỉ.
Vân Vũ
Lâm Thanh Bình tưới hoa xong cửa nhà, định vườn hái ít hành cơm tối, thẳng , liền thấy từ xa, một bóng chút quen thuộc đang về phía nhà.
Lúc đó hoàng hôn nhuộm đất trời một màu đỏ rực, Lâm Thanh Bình chỉ thấy chói mắt, nheo mắt , càng càng thấy giống Chí Viễn, nhưng thể? Chí Viễn lẽ đang ở trường chứ!
Thế nhưng, đó càng lúc càng tới gần, cứ thế tới tận cổng rào.
Lâm Thanh Bình đờ : Thật là Chí Viễn!
“Mẹ, là con đây! Mẹ nhận con ?” Chí Viễn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, ở cổng hàng rào với cô.
Lâm Thanh Bình hiểu , nước mắt suýt trào , mắng , “Thằng nhóc , đột nhiên về ?”
“Mẹ, con nhớ nhà.” Chí Viễn nhẹ giọng .
Lâm Thanh Bình òa.
“Mẹ, ? Con giật ?” Chí Viễn hoảng hốt.
“Không, !” Lâm Thanh Bình vội phủ nhận, “Mẹ… là vui thôi! Con xem, đứa trẻ , về nhà cũng báo cho , gọi điện thoại chứ, ở trường các con chẳng điện thoại công cộng ở sạp báo ? Con đột ngột về thế , còn chuẩn món gì ngon… Ơ? Sao con đột nhiên về ?”
Cậu nhớ nhà, Lâm Thanh Bình cảm thấy chẳng đơn giản thế.