Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 588: Mong Anh Bình An Cả Đời

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:56:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chí Viễn lớn, "Không khi nào mới thể tụ họp với bọn họ."

Nói là tình cảm chia ly, nhưng xuyên suốt buổi chuyện đều là Chí Viễn và Thanh Lãng nhiều, Thanh Thiên hề một lời nào. Chí Viễn chủ động hỏi cô vài câu về cuộc sống dạy học, Thanh Thiên cũng chỉ đơn giản trả lời "", cái gì cũng , thêm gì nữa.

Chí Viễn chỉ nghĩ, con gái lớn , lẽ còn ngôn ngữ chung với con trai nữa, mà cũng chuyện gì với con gái, nên nhiều với Thanh Thiên nữa, chỉ trò chuyện tâm đầu ý hợp với Thanh Lãng.

Khoảng hơn ba giờ chiều, Thanh Lãng và Thanh Thiên cáo từ.

Họ đến chúc Tết, tất nhiên mang theo quà Tết. Thanh Thiên còn món quà đặc biệt cho Lâm Thanh Bình và Chưởng Châu, là những món trang sức cô tự tay bằng vỏ sò.

"Hả? Chỉ con và Chưởng Châu thôi ? Con ?" Chí Viễn đùa một câu.

Mặt Thanh Thiên đỏ ửng lên, vội , "Có chứ, mà! Sợ ... thích..."

Nói xong, cô lấy một viên san hô xâu bằng sợi dây.

"Anh Chí Viễn, cái tặng ..." Cô nhỏ, đưa viên san hô .

"Thích chứ, thích?" Chí Viễn vội vàng nhận lấy viên đá.

Chí Viễn và Thanh Thiên đều thấy, ánh mắt Thanh Lãng thoáng biến đổi.

"Dì Lâm, Chưởng Châu, chúng cháu về nhé, chúc mừng năm mới." Thanh Thiên nhỏ.

"Năm mới vui vẻ." Lâm Thanh Bình nhịn , vỗ nhẹ đầu cô, lấy hai phong bao lì xì đưa cho hai em.

Hai em Thanh Thiên vội rụt tay , nhất quyết nhận, "Đều cả , còn thể nhận tiền lì xì nữa." Họ gửi phong bao lì xì cho Chưởng Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-588-mong-anh-binh-an-ca-doi.html.]

"Chỉ cần một ngày lập gia đình, thì vẫn là trẻ con cả!" Lâm Thanh Bình nhét hai phong bao lì xì tay họ, "Không nhận!"

Hai em Thanh Thiên đành cảm ơn Lâm Thanh Bình, cáo từ về.

Chí Viễn tiễn họ xuống lầu, khi thì với Lâm Thanh Bình, "Mẹ, Thanh Thiên thật buồn , một câu với cô mà như sợ đau . Cô nhỏ thế , quản học sinh ? Học sinh nghịch ngợm bắt nạt cô ?"

Chưởng Châu bênh vực Thanh Thiên, "Chị Thanh Thiên là giáo viên ưu tú đấy nhé! Anh đừng bậy! Nghe Thanh Lãng , học sinh thích chị lắm, chị uy trong học sinh đấy!"

Vân Vũ

"Thật ?" Chí Viễn vẻ mặt tin, ha hả, "Em dáng vẻ lúc nãy của cô giống uy ?"

Lâm Thanh Bình trợn mắt, "Mẹ Thanh Thiên uy , chỉ , con trai nuôi gần ba mươi năm, càng nuôi càng đần!"

Chí Viễn: ??? Không , ơi, đang bình thường, mắng thế? Là mùng một Tết mà! Mẹ ơi!

Không khí đường về nhà của Thanh Lãng và Thanh Thiên khi rời cũng khác thường.

Thanh Thiên cứ cúi đầu, gì, tránh ánh mắt của trai.

Cuối cùng Thanh Lãng nhịn nữa, , "Viên san hô đó, là của bà ngoại truyền , bà ngoại cho , đưa cho em khi em trưởng thành, em ?"

Thanh Thiên lên tiếng.

"Anh em đấy, em đem nó tặng cho Chí Viễn ? Tuy nó vật gì đắt giá, nhưng mà..."

"Em ." Thanh Thiên ngắt lời trai, ánh mắt mơ hồ chút lưu quang mờ nhạt, "Bà ngoại và đều , san hô là món quà Nữ thần Biển ban cho dân biển chúng , thể bảo vệ chúng bình an. Gia đình chúng đều nhận ơn của dì Lâm, mà dì Lâm đối với chúng , khởi nguồn cũng là vì Chí Viễn. Nếu Chí Viễn, năm đó sạp cá em đ.á.n.h c.h.ế.t , bình an ngày hôm nay chứ? Nếu viên san hô thật sự thể bảo vệ bình an, thì mong nó bảo vệ Chí Viễn bình an cả đời..."

 

Loading...