Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 595: Hơi Ấm Và Tình Yêu
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:56:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em thể?"
Tiểu Mạch câu nặng, nặng đến mức Chí Viễn cũng chịu nổi, một mặt phục tùng, "Em thể coi chị như ruột? Em chỉ một thôi! Chị chính là ruột của em!"
Tiểu Mạch lặng lẽ , đợi bình tĩnh mới , "Chí Viễn, chị hiểu tâm tư của em, dì là ân nhân lớn nhất của em, em ơn báo đáp, vốn là chuyện , nhưng báo ơn cũng chừng mực. Em cho chị , bao nhiêu năm nay, em lúc nào cũng tự nhủ với bản , lớn lên nhất định thật báo đáp dì ?"
Trong mắt Chí Viễn thoáng chút mê mang, gật đầu.
"Dì nuôi em khi còn nhỏ, em phụng dưỡng dì khi về già, đó là lẽ đương nhiên, nhưng còn một việc cũng quan trọng, em hãy hỏi Chưởng Châu xem, cô bé ngày nào cũng treo mấy chữ 'báo đáp dưỡng d.ụ.c chi ân' đầu ?"
Chưởng Châu thực là đứa vô tư vô lo, hiểu lắm những điều tế nhị , xoa xoa đuôi tóc của , nghĩ thái độ của với Chí Viễn, khúc khích, vươn tay đặt lên vai trai, "Đừng đến , em cũng quá coi như ruột ."
Cô bé còn , "Anh, mua cho em nhiều thứ thế, em ý định trả tiền cho nhé! Dù , từ khi em sinh là của em , chính là ruột của em!"
Chí Viễn xong, nhẹ, xoa đầu Chưởng Châu, dường như hiểu chút ít, đối với Chưởng Châu, bao giờ nghĩ đến việc bắt Chưởng Châu trả cái gì, nếu Chưởng Châu vì ruột, nên trả, e rằng cũng sẽ tức giận...
Tiểu Mạch thở dài, "Chí Viễn, chị em và Chưởng Châu là khác , theo em thấy, em luôn cảm thấy con ruột, nên xứng đáng nhận nhiều sự như , ?"
Chí Viễn im lặng, quả hổ là Tiểu Mạch lớn lên cùng từ nhỏ, thấu tâm tư của .
"Em đó!" Tiểu Mạch , "Kiểu như em, chị đều cảm thấy em nuôi nổi ! Hiếu thảo là nên, báo ơn cũng nên, nhưng em dùng cách mà dì thích để báo đáp chứ!"
"Chí Viễn, hiếu thảo theo chị nghĩ quan trọng nhất là cho bà vui vẻ, chứ dựa việc em tiết kiệm cho bà bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu đồ để thể hiện. Em tự nghĩ xem, những thứ bà cho em, em đổi thành thứ giá trị tương đương như thế nào để trả ? Cả đời em cũng trả hết !"
"Chí Viễn, chị nghĩ đen tối hơn một chút, chị thậm chí còn cảm thấy em tiêu tiền của bà nữa, là để bản em cảm thấy thoải mái."
"Dì để ý em tiêu bao nhiêu tiền , ngược , bà sẵn lòng tiêu tiền cho em và Chưởng Châu, bà vui."
Chưởng Châu đến đây gật đầu lia lịa, "Anh, thật đó, còn nhớ lúc nhỏ mua bao nhiêu váy cho em, chải chuốt cho em ? Bà vui! Nếu em cho bà chải chuốt nữa, bà còn vui nữa kìa!"
"Ừ." Tiểu Mạch , "Em đổi góc độ suy nghĩ một chút, lúc nhỏ em tiêu hết tiền tiêu vặt để tặng dì một sợi dây chuyền, nếu lúc đó dì thích, nhận của em, em thất vọng ? Em để dành tiền lâu lâu, chọn mẫu kỹ càng, dì chú tặng , nhận của em nữa, trong lòng em vui ?"
Chí Viễn sững tại chỗ.
"Chí Viễn, dì cho em một cuộc sống ấm áp và một gia đình tràn đầy yêu thương, em trả, cũng chỉ cần trả cho bà ấm và tình yêu thôi."
"Những vật chất đời đều giá, những thứ bà cho em, dùng tiền để cân đo, em trả nổi, em hãy nghĩ xem, mấy căn nhà bà lo liệu cho em ở thủ đô, em lấy gì mà trả? Chí Viễn, tình yêu là vô giá. Đừng lúc nào cũng nghĩ thiếu nợ về vật chất, thực một tình chân thành, cả tặng và nhận đều hạnh phúc như ."
"Chí Viễn, hãy như một con trai thực sự, tự nhiên đón nhận tình yêu thương của cha , cũng như một con trai thực sự, dùng trái tim mang 'thiếu nợ' và ' xứng' để đền đáp họ."
Chưởng Châu , bỗng nhiên đỏ mắt, "Anh, tại cảm thấy xứng? Anh xứng mà! Anh chính là! Là con của bố em, là ruột của em! Em cho phép cảm thấy xứng!"
"Chưởng Châu..." Chí Viễn thấy Chưởng Châu sắp , chút hoảng.
Chưởng Châu dựa vai , "Oa" một tiếng toáng lên, "Anh như thế em khó chịu lắm! Em thích! Chính đó, Chưởng Châu là , Chưởng Châu thế nào thì thế! Anh còn em ? Còn ?"
"Nghe! Nghe! Chưởng Châu đừng , là , sai ! Lát về sẽ xin , sẽ như nữa! Em đừng !"
Lần sóng gió , kết thúc trong tiếng của Chưởng Châu.
Khi ba trở về, nở nụ tươi tắn.
"Tiểu Mạch, cô giáo Cố, tồi tồi, quá dạy , đúng là giáo viên, nhận !" Chí Viễn khen Tiểu Mạch, Tiểu Mạch như thế , còn vẻ rụt rè lúc nhỏ nhà họ Đỗ bắt nạt nữa?
Tiểu Mạch hừ hừ, "Vậy ? Đã gọi là cô giáo Cố, hôm nay về em kiểm điểm cho chị!"
"Được! Em ." Thái độ nhận của Chí Viễn vô cùng thành khẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-595-hoi-am-va-tinh-yeu.html.]
Quay về nhà, Cố Hữu Liên và Lâm Thanh Bình vẫn đang chuyện, Tiểu Mạch gọi , chuyện gì lớn, để họ một nhà tự chuyện với hơn là .
Lâm Thanh Bình mặt ảm đạm, Chí Viễn cúi đầu đến mặt bà, Chưởng Châu vẫn theo.
"Mẹ, , đừng giận nữa ?" Chưởng Châu đầu thấy đ.á.n.h , cũng hoảng sợ, chỉ sợ trai đánh.
"Con về phòng ." Lâm Thanh Bình giờ việc quan trọng hơn cần 'thẩm vấn' Chí Viễn.
Chưởng Châu vẫn yên tâm, liếc mắt với trai, "Anh, việc gọi em nhé!" Em sẽ bảo vệ mà!
Nói xong, thấy trừng mắt với , cô bé vội vàng chạy về phòng .
Lâm Thanh Bình đang suy nghĩ, nên mở lời thế nào để chuyện với con trai về đề tài cho , "Chí Viễn..."
"Anh!"
Vừa mở miệng, Chưởng Châu thò đầu từ trong phòng.
Lâm Thanh Bình hít một thật sâu, xem hôm nay chuyện đ.á.n.h con vẫn tiếp tục...
"Anh, mau đây, bố gọi điện thoại!" Chưởng Châu vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Thanh Bình nổi lời, đứa nhỏ hư , gọi điện cho bố nó để mách lẻo ?
Chí Viễn qua, nhận lấy điện thoại, gọi một tiếng "Bố", liền bên truyền đến giọng của Cố Quân Thành, "Ôi, đòn hả!"
Vân Vũ
Chí Viễn: ...
Cái giọng điệu , thật sự vị đắc ý nhỉ?
"Tiếc quá..." Cố Quân Thành .
Tiếc cái gì?
"Tiếc là bố ở đó, thì bố cùng con đến một trận song hỗ hợp kích."
Chí Viễn: ...
"Bố..." Chí Viễn dùng giọng nài nỉ.
"Biết ?"
"Vâng, ." Chí Viễn nhỏ.
"Con đó!" Cố Quân Thành , "Tuổi lớn, tâm tư nhiều. Con nghĩ con là coi trọng huyết thống? Bà coi trọng huyết thống, bà thể qua với nhà họ Lâm ? Mẹ con , đơn giản nhất, ai với bà , bà với đó, bà sắp xếp cho hai em các con chỉn chu chu , đối xử như , bà mới yên tâm! Bà coi trọng huyết thống, thì cho con và cho Chưởng Châu giống ? Nuôi ba mươi năm , còn ở đây tính toán với bố con ruột, con tự , đáng đ.á.n.h !"
"Xin bố..." Chí Viễn Tiểu Mạch giáo d.ụ.c một hồi, giờ Cố Quân Thành , giọng nghẹn ngào.
"Ừ, ngoan ngoãn xin con ."
Chí Viễn trả điện thoại cho Chưởng Châu, lặng lẽ đến chỗ Lâm Thanh Bình.
"Mẹ, em sắp , tha thứ cho ." Chưởng Châu dám gần, xa xa giúp.