Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 622: Em muốn ăn mít sấy

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:57:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chí Viễn tối hôm đó tan về đến nhà, tất những việc của máy tính xong, theo thói quen cầm điện thoại lên định nhắn tin, chợt nhớ , Thanh Thiên về nhà

Anh thở dài, đặt điện thoại xuống.

“Anh, ăn mít sấy ?” Chưởng Châu ở ngoài gọi.

“Không cần , em ăn .” Chí Viễn mở máy tính.

Chưởng Châu thò nửa cái đầu từ ngoài cửa , “Không mua ở siêu thị , là Thanh Thiên mang từ nhà lên, thím Thanh Thiên tự đấy, miếng thịt mít dày cực kỳ luôn.”

“Thanh Thiên?” Chí Viễn nhanh chóng đầu , “Em đến nhà hồi nào ?”

“Đến từ lâu mà, mấy ngày đầu em mới lên đào tạo đến thăm , lúc đó đang .” Chưởng Châu lắc lắc túi mít sấy trong tay, “Thật ăn?”

“Ăn chứ!” Chí Viễn dậy, từ phòng Lâm Thanh Bình vọng tiếng gõ bàn phím, “Mẹ, Thanh Thiên đến hồi nào con nhắc?”

Vân Vũ

“Hả? Mẹ ? Mẹ nhớ là mà?” Lâm Thanh Bình trong phòng trả lời.

Chí Viễn thấy chuyện với vẻ hời hợt thế, bèn sang với Chưởng Châu, “Em gái ngoan của , Thanh Thiên mang đồ ăn ngon đến thì em ăn một , cũng chẳng nhớ đến trai ?”

“Em gọi mà?” Chưởng Châu cảm thấy thật oan.

“Em gọi? Thanh Thiên về quê em mới gọi !”

“Không , ơi, em thi thoảng vẫn gọi mà! Ăn mít sấy ? Ăn cơm dừa sấy ? Anh tự ăn ăn mỗi . Còn nữa, món ăn thường ăn hàng ngày, cũng hải sản Thanh Thiên mang lên đó!”

Chí Viễn câm miệng lời nào.

“Vậy thì, rốt cuộc ăn mít sấy ? Túi cuối cùng !” Chưởng Châu lắc lắc mặt mấy miếng mít sấy còn sót trong túi cuối cùng.

Chí Viễn nghẹn , “Thôi.” Quay thẳng về phòng.

Ngồi xuống máy tính, ánh mắt rơi chiếc điện thoại.

Anh nghĩ một chút, cầm điện thoại lên nhắn tin: Đang gì thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-622-em-muon-an-mit-say.html.]

Thanh Thiên vẫn đang tàu, lơ mơ, buồn ngủ rũ rượi, tiếng tin nhắn điện thoại đ.á.n.h thức, xem, là Chí Viễn gửi đến, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, vội vàng hồi âm: Vẫn còn tàu ạ.

“Tiểu vô tâm!”

Chí Viễn ngón tay động đậy, chẳng suy nghĩ nhiều, tin nhắn gửi .

Thanh Thiên đầu óc lâng lâng, câu càng mụ mị hơn: Cô ?

“Anh ăn mít sấy.” Chí Viễn gửi sang một câu.

Thì là vì việc

Vậy thì đơn giản !

Thanh Thiên lập tức hồi một chữ “Vâng”.

Chí Viễn chữ “Vâng” từ phương xa , cảm thấy một nỗi bức bối khó tả, thêm điều gì đó, bắt đầu từ , cuối cùng, cũng chỉ hồi một chữ “Ừ”.

Khi mít sấy của Thanh Thiên gửi đến, là mười ngày .

Thanh Thiên còn kèm theo một bức thư bên trong, bày tỏ sự xin vì mít sấy đến muộn, lý do là khi cô về đến nhà, mít sấy vẫn khô hẳn.

Chưởng Châu còn trách trai, “Anh ơi, thật đấy, chỉ vì chút mít sấy còn đòi Thanh Thiên ? Sao mà ngại thế?” Dù Thanh Thiên với nhà họ thiết, nhưng cũng thể nũng ?

Lâm Thanh Bình ở bên , “Đòi đúng, đòi lắm, đòi thêm nhiều đồ ăn về nhé!”

Chưởng Châu: ??? Dù đồ thím Thanh Thiên ngon khác thường, nhưng cũng thể ngại thế chứ?

Lâm Thanh Bình thu dọn hành lý gần xong, hỏi Chí Viễn, “Người gửi mít sấy cho con, con mang về ? Mẹ miễn cưỡng mang hộ cho con một chút.”

Chí Viễn hỏi nghẹn một cái, “Mẹ, về ? Hè còn hơn mười ngày nữa mới hết, với Chưởng Châu nữa ?”

“Nó sắp nhập ngũ , công ty cũng việc, thể ở đây mãi .” Quan trọng nhất là, đồng chí Cố Quân Thành sắp nổ tung .

 

Loading...