Mai Lệ ở nhà Lâm Thanh Bình chơi hơn một tiếng đồng hồ cáo từ, Lâm Thanh Bình giữ cô ăn cơm, Mai Lệ thì thầm bên tai cô , "Chúng cứ ở đây thêm, chỉ sợ nhốt Châu Châu trong phòng đến ngộp mất."
Lâm Thanh Bình phì .
Mai Lệ bổ sung, "Thật là tối nay hẹn với , thì ở đây , tay nghề của ngon hơn ngoài tiệm nhiều, với khách sáo ."
Lâm Thanh Bình cô thật, hai quen cả đời, từ "khách sáo" lâu trong từ điển của họ.
Mai Lệ và Vũ Tuệ Hằng , Lâm Thanh Bình gõ cửa phòng Châu Châu.
Một lúc , giọng Châu Châu mới òng ọc vọng từ trong phòng, "Mời ."
Lâm Thanh Bình liền vặn khóa mở cửa bước .
Chỉ thấy Châu Châu giường, nhắm mắt, thấy vẫn rên rỉ ư ử, nhưng, cái máy tính bàn đang bật, liền cả giao diện game cũng kịp tắt, con nấm trong game vẫn đang nhảy tưng tưng.
"Không dậy nữa thì xạ thủ của con sắp m.á.u cạn về thành đó." Lâm Thanh Bình bình thản một câu.
Châu Châu kêu lên một tiếng quái dị, cũng giả vờ nữa, từ giường bật dậy lao đến máy tính, thao tác , "Mẹ, con đang giả vờ thế? Sao còn hiểu game nữa?"
Lâm Thanh Bình hừ một tiếng bước ngoài: Có gì mà của con chứ?
Tuy nhiên, về chuyện của Vũ Tuệ Hằng , cô định can thiệp Châu Châu, Châu Châu thế nào cũng là tự do của con bé, còn Vũ Tuệ Hằng, nếu thật sự thích Châu Châu, thì bỏ chút tâm tư và công sức để tranh thủ cũng là lẽ đương nhiên.
Vũ Tuệ Hằng cũng bỏ công sức.
Thế là, lúc Chí Viễn tan , phát hiện bên ngoài phòng việc trong dòng qua một thẳng tắp như cây sào, dù mặc thường phục nhưng tư thế quân đội vẫn chỉnh tề sai một ly, thu hút vô ánh mắt của qua đường.
Thấy Chí Viễn, Vũ Tuệ Hằng bước vụt tới, cái khí thế , dường như chào kiểu quân đội, Chí Viễn giữ chặt lấy cánh tay.
"Chuyện gì thế? Là đến tìm ?" Chí Viễn hiểu Vũ Tuệ Hằng ở đây, thậm chí chút lo lắng, lẽ nào ai ốm?
Vũ Tuệ Hằng ánh mắt kiên định gật đầu, , "Anh Chí Viễn, em mời ăn."
Chí Viễn thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm , cần gì vẻ lớn chuyện thế? Thôi thì... .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-638-anh-co-the-day-em-khong.html.]
Hai em một một lái xe đến nhà hàng Vũ Tuệ Hằng đặt, gọi món xong, Chí Viễn liền hỏi Vũ Tuệ Hằng, "Này, Tuệ Hằng, em tìm là việc gì chứ? Cứ thẳng ."
Thật là do nghề nghiệp của Chí Viễn, thật sự sợ nhà bạn bè tìm đến một mặt khó xử, những việc đến nhờ thật sự chuyện chẳng ho gì!
Kết quả Vũ Tuệ Hằng thật sự gật đầu, ngay khi Chí Viễn sắp lo đến nghẹt thở thì Vũ Tuệ Hằng định bốn phương bình tám hướng ném một câu: Anh, em học những ưu điểm của .
Chí Viễn: ????
"Không , Tuệ Hằng, em việc gì thì cứ thẳng, em thế , hiểu." Chí Viễn mù mịt.
Vũ Tuệ Hằng cúi đầu xuống, "Hình như Châu Châu ghét em, là trai cô , thể dạy em thế nào để cô thích em ?"
Chí Viễn: ...
Vân Vũ
Cái gì? Con lợn nhà đến đào cải nhà , còn giúp đưa dụng cụ ? Không thể nào! Mời ăn trăm bữa cơm cũng thể!
Chí Viễn vỗ vỗ vai Vũ Tuệ Hằng, "Bữa cơm , để mời em !" Tránh xa em gái !
Vũ Tuệ Hằng càng ủ rũ hơn, "Anh, cũng thích em ?"
Chí Viễn: ???? Anh thích em, và việc em dắt em gái , là hai chuyện khác !!
Chí Viễn định , điện thoại bỗng reo lên, , là phòng việc gọi đến, trong lòng thắt , chỉ sợ về tăng ca, vội vàng bắt máy.
Vũ Tuệ Hằng liền thấy sắc mặt Chí Viễn càng lúc càng khó coi, thế là, những lời còn cũng dám nữa...
Chí Viễn suốt, cuối cùng một câu, "Anh đến ngay."
Nói xong, vỗ vai Vũ Tuệ Hằng nữa, "Tuệ Hằng, về bệnh viện , em tự ăn nhé."
Vũ Tuệ Hằng dậy, tư thế quân đội chuẩn chỉ, "Vâng! Anh, em hiểu!"
Chí Viễn: ...