Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 658: Không Nợ
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:59:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chí Viễn thoáng ngỡ ngàng, trong chớp mắt hiểu vì Tiểu Mạch vẫn còn ở đây.
Anh mỉm , "Tớ ."
Tiểu Mạch thở dài, "Tớ thể giúp gì ?"
"Thật sự cần, tớ tự hết, đơn giản thôi, về nhà ." Chí Viễn "đuổi" cô .
là đơn giản hết mức thể.
Hỏa táng, an táng.
Không thông báo thêm cho bất kỳ ai, tự đơn giản hóa hết việc.
Khi ở nghĩa địa, tới – là ông ngoại danh nghĩa huyết thống của Chí Viễn, cha ruột của Văn Hiểu.
Ông Văn già nhiều, chống gậy, mắt đỏ, thở dài hết đến khác, cuối cùng , "Chí Viễn, vẫn cảm ơn cháu, chỉ cháu là đứa trẻ ngoan."
Chí Viễn gì.
Với nhà họ Văn, gì để .
Cảm ơn ? Có tác dụng gì? Khi Văn Hiểu cần nhập viện chữa trị, cần tiền t.h.u.ố.c men, cha ruột gì? Khi hai họ Văn gây sự, cha ruột đang gì?
Anh tâm trí đòi công bằng gì cho Văn Hiểu, chỉ cảm thấy, đúng là " một nhà một cửa", nhà họ Văn, nhân phẩm đều như mà thôi.
ông Văn lải nhải nhiều.
"Vốn tưởng ở Hồng Kông bà lớn nhà giàu, cô sống , kỳ thực cô chẳng hề ."
"Bản cô con, trong nhà, ai cũng coi cô gì, đặc biệt là khi đàn ông của cô gặp chuyện, trở về Hồng Kông, sống còn bằng giúp việc trong nhà."
"Mấy đứa con của đàn ông đó nắm chặt tiền bạc, cô tiền, cũng bản lĩnh, trong nhà ai cũng thể sai bảo cô , ngay cả giúp việc cũng bắt nạt cô , khổ sở cả đời, chẳng đồng nào, đến tuổi thể , cần chữa bệnh, chịu cho tiền, thực sự sống nổi, đáng thương lếch thếch trở về tìm và nó."
"Chúng khả năng gì? Trên tổng cộng chút tiền đó, mấy năm nay hai thằng của cháu để mắt tới, sớm moi sạch , bà ngoại cháu thể , nữa, bản chúng sống còn khó khăn, cũng chỉ thể cho cô bát cơm ăn mà thôi, mà hai thằng của cháu vẫn còn ý kiến."
"Lần phát bệnh gấp, và bà ngoại cháu van nài hai thằng đưa đến bệnh viện, ngờ chúng một chuyện như ."
"Chí Viễn, rốt cuộc là chúng với cháu, nhưng và bà ngoại cháu cũng cách nào, hai chúng còn dựa hai thằng của cháu."
"Cháu chịu đưa cháu đoạn đường cuối cùng, là lòng cháu thiện, và bà ngoại cháu, trong lòng cảm kích cháu, sẽ cầu phúc cho cháu."
Vậy thì, một đời , rốt cuộc theo đuổi những gì?
Chí Viễn ngôi mộ vuông vức , bên trong chứa đựng, chính là một đời mà thể hiểu nổi.
Anh lặng lẽ , rời .
Mối ràng buộc với trong huyệt mộ , khép .
"Chí Viễn!" Xa xa, gọi .
Anm nheo mắt xa, đang chạy về phía , chạy nhanh.
Là Thanh Thiên.
"Chí Viễn!" Cô như viên đạn nhỏ lao về phía , khi lao đến mặt thì thở hổn hển, trán những giọt mồ hôi li ti, đôi mắt sáng long lanh.
Bầu trời trong chốc lát cũng sáng hẳn lên.
Anh bật , vén cho cô mấy sợi tóc rủ xuống trán, "Chạy vội gì? Sao em ?" Mỗi cô chạy về phía , đều là vội vội vàng vàng như thế , từng một.
"Em Dì Lâm , Dì Lâm chắc là Cô và Tiểu Mạch , Dì Lâm vốn định cùng em tới, đó, dì tới nữa, để em tự qua đây." Cô nhanh, vài lời rõ.
Chí Viễn gật đầu, ý của Lâm Thanh Bình tới hiểu, đây là việc riêng của , để tự xử lý.
"Đi thôi, kết thúc , về nhà ." Chí Viễn nắm lấy tay cô.
Ánh mắt Thanh Thiên lướt qua ngôi mộ, cũng lướt qua đang mộ, khẽ hỏi , "Vị là…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-658-khong-no.html.]
"Một liên quan mấy, thôi." Chí Viễn nắm tay cô xa.
Ông Văn thấy mấy chữ " liên quan mấy", khỏi khổ, chằm chằm ngôi mộ của con gái, thở dài, "Hiểu Hiểu, con cho nó sinh mạng, nó tiễn con , nó nợ con gì nữa , ngược là con, nợ nó nhiều lắm, kiếp , hai hãy liên quan , đừng bắt đứa trẻ chịu khổ nữa…"
Chí Viễn ngờ Thanh Thiên sẽ tới, lúc lái xe về thỉnh thoảng cô một cái, Thanh Thiên bắt quả tang lén thì .
"Anh lái xe cho nghiêm túc chút ?" Thanh Thiên nhịn trừng mắt.
"Được, nữa, lát nữa cho kỹ." Nói , đó lúc chờ đèn đỏ nhịn liếc , đổi ánh mắt tức giận đỏ mặt của Thanh Thiên.
"Được , chỉ hỏi em, ăn gì?" Chí Viễn , "Chúng ăn ở nhà thì ? Lát nữa chợ mua đồ, tay nghề nấu nướng của đấy."
Thanh Thiên , ngẩn .
Đi chợ? Cùng về nhà nấu cơm?
Không khí lạnh giá phương Bắc, bỗng chốc dường như trở nên ấm áp.
"Nói ăn gì, tất cả các món, em ăn bánh ngọt, cũng nướng." Lần nữa chờ đèn đỏ, tay Chí Viễn đưa sang, nắm lấy tay cô.
Thanh Thiên chằm chằm bàn tay , vốn đang nghĩ, ăn chay , nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua, chắc là , thế là mỉm , ánh mắt sáng lên, "Chúng chợ xem, thấy gì thì ăn nấy."
"Được!" Chí Viễn xong , "Ánh mắt của em thế nào ? Đừng thần tượng quá nhé?"
"Anh tưởng bở!" Thanh Thiên trả đũa , nhưng khi trả đũa xong, suy nghĩ một chút, khẽ , "Chí Viễn của em , chính là tuyệt vời nhất tuyệt vời nhất, dù gì, cũng đều là giỏi nhất, ngay cả nấu ăn cũng ."
Bàn tay Chí Viễn nắm vô lăng khỏi siết chặt một chút.
Vân Vũ
Lời khen ngợi mềm mại và dịu dàng như thế, ai mà trong lòng ấm áp? Đặc biệt mấy chữ "Chí Viễn của em " từ miệng cô , cả trái tim như ngâm trong mật ong, ngọt lịm , cũng tan chảy hết.
"Thanh Thiên…" Anh ho khan hai tiếng, "Đừng khen quá, chịu nổi khen , sợ một kiêu ngạo, sẽ chuyện mất…"
Thanh Thiên: …
"Tập trung lái xe !" Thanh Thiên đổi sang giọng điệu nghiêm khắc.
Chuyện mà sẽ là gì?
Còn hiểu ?
Chí Viễn đỗ xe ở siêu thị gần khu nhà, đó nắm tay Thanh Thiên siêu thị mua đồ.
Hai kỳ thực đều chút mơ màng, tâm cũng để chuyện mua đồ, thấy gì lấy nấy, chất đầy một xe đẩy, mơ màng tính tiền.
Đến nhà, gặp Tiểu Mạch và Cố Hữu Liên, Cố Hữu Liên kêu một tiếng, mới tỉnh táo .
Đây là đầu tiên Thanh Thiên gặp Cố Hữu Liên, theo Chí Viễn, cô lớn phương gọi "Cô".
Cố Hữu Liên mừng tả xiết, liên tục mời hai đứa trẻ tối nay đến nhà ăn cơm.
Tiểu Mạch thấy họ xách nhiều đồ như , nhịn , "Mẹ , thật là…"
Cố Hữu Liên lập tức hiểu , vội , "Quên mất, tối nay chúng việc, nhé, rảnh đến nhà cô ăn cơm."
Thanh Thiên trực tiếp đỏ mặt, Cố Hữu Liên bản cũng ngại, vội vàng kiếm cớ kéo Tiểu Mạch .
Chí Viễn cúi đầu Thanh Thiên, buồn , "Cô tớ và Tiểu Mạch đều là , với , , em yên tâm."
Thanh Thiên dùng sức véo cánh tay một cái, Chí Viễn ha hả.
Cố Hữu Liên thấy tiếng của Chí Viễn, đầu một cái, thở dài gật đầu, "Tốt lắm, còn sợ đứa trẻ Chí Viễn trong lòng thoải mái, cũng là ruột."
"Trong lòng nó thoải mái thì chắc." Tiểu Mạch , " mà, cô gái tên Thanh Thiên , lúc nhỏ tớ từng qua, nhiều năm gặp vẫn thể gặp , cũng là duyên phận đấy, Thanh Thiên, tên đặt cũng , trong lòng Chí Viễn dù thoải mái, gặp cô cũng mưa tạnh trời quang."
Cố Hữu Liên con gái, "Thế duyên phận của con ?"