Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 76: Ngôi nhà thuộc về hai người bọn họ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:32:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hả?” Tâm trí và ánh mắt của Lâm Thanh Bình vẫn đang đắm chìm trong cuốn sách, gọi , vội vàng đặt bút, giấy và sách xuống, dậy đỡ , tưởng rằng xuống.

“Anh .” Anh .

“Ồ!” Lâm Thanh Bình vỗ vỗ lên trán, “Là vệ sinh ?”

Cố Quân Thành: …

“Không !”

“Vậy thì…” Lâm Thanh Bình ngẩng đầu chai t.h.u.ố.c truyền, vẫn còn mà… Thế là gì? Cô nghĩ một chút, hỏi, “Là uống t.h.u.ố.c ? Không cần , hai loại t.h.u.ố.c chỉ cần uống sáng tối là , còn một loại thì uống bữa ăn, khi em nhà ăn em cho uống .”

“Rốt cuộc thì cũng nhắc đến nhà ăn đấy.” Anh dựa đầu giường, trừng mắt cô.

Lâm Thanh Bình hiểu. Nhà ăn thì chuyện gì chứ?

“Hôm nay em đến nhà ăn chỉ lấy cơm cho em thôi ?” Cố Quân Thành trừng mắt hỏi cô.

Lâm Thanh Bình: ????

Không hiểu nổi, cái tâm của vị Đoàn trưởng thật sự thể nào đoán .

“Không … Em…” Lâm Thanh Bình thế nào đây? Chẳng lẽ em lấy phần cơm cho nhưng vì ăn , nên em ăn hết phần thức ăn đó?

Anh cô, ha hả, “Không phần của ?”

Vân Vũ

“Không …” Lâm Thanh Bình ấp a ấp úng, “Anh… ăn ?”

Cố Quân Thành , “Em thấy ăn ?”

Lâm Thanh Bình xoa xoa mái tóc, “Không … Em thấy bọn họ… cái cô gái đó , cả nhà cô xách hai bình giữ nhiệt… Thế, ăn hết hai bình , đương nhiên là cần ăn đồ nhà ăn nữa…”

“Anh ăn hai bình?” Cố Quân Thành hỏi cô, sắc mặt trông tươi tỉnh cho lắm.

Lâm Thanh Bình nhớ vẻ mặt tươi rạng rỡ của mặt nhà , trong lòng chua xót, nhẹ, “Em ăn bao nhiêu, nếu no thì em lấy thêm một ít nhé.”

“Không cần.” Cố Quân Thành dựa tường, nhắm mắt .

“Vậy…” Lâm Thanh Bình cũng đành bất lực, “Rốt cuộc ăn ?”

“Ăn .” Anh nhắm mắt, trả lời nhạt nhẽo.

Thế thì xong!

“Em… pha cho một cốc sữa nhé?” Lâm Thanh Bình thử hỏi, coi như là xoa dịu con hổ đang nổi giận .

“Không cần.” Anh vẫn nhắm mắt.

“Vậy, cần em ?” Cô cảm thấy phận là thế nào nữa!

Những nữ chính xuyên trở về trong tiểu thuyết mạng đều gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật ? Người chồng khi trở về cũng cưng chiều vợ hết mực!

Còn cô? Tại trở về là tình cảnh ?

Chồng sắp sửa đổi đời theo khác , mà cô vẫn ở đây xoa dịu

“Không cần .”

Được thôi.

Lâm Thanh Bình xuống , “Vậy em bận việc của đây.”

Tiếp tục tính toán.

, giấy nháp vẽ hết hai trang mà vẫn tìm phương pháp.

Chân mày cô nhíu đến mức sắp thắt nút , bỗng thấy từ đỉnh đầu vang lên một tiếng, “Đưa đây.”

Lâm Thanh Bình ngẩng đầu, “Cái gì cơ?”

“Anh , đưa bài tập toán của em đây.” Cố Quân Thành .

Lâm Thanh Bình tròn mắt, cũng toán ư? Anh lính từ sớm ?

theo phản xạ, cô vẫn đưa cho đề bài và quyển vở.

Anh xem qua một lượt đề bài, bắt đầu tính toán giấy.

Cô dõi theo ngòi bút của , theo hướng tư duy mà , đột nhiên thấy như ánh sáng lóe lên.

“À! Thì ! Em hiểu !” Không cần tiếp tục tính nữa, một khi thông suốt hướng tư duy, phần đều thể tự .

Anh liếc cô một cái, trả bút cho cô, ý : Em tự !

Lâm Thanh Bình cầm bút, tiếp tục tiếp phía các bước , thuận lợi tính kết quả, đưa cho xem, “Anh xem, đúng ?”

Anh chỉ liếc qua một cái, “Ừ.”

Lâm Thanh Bình thấy tò mò, “Sao thế?”

Anh cô, “Trong quân đội học văn hóa.”

Ánh mắt , dường như đang hỏi cô: Em tưởng là mù chữ ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-76-ngoi-nha-thuoc-ve-hai-nguoi-bon-ho.html.]

Lâm Thanh Bình nhún vai, mù chữ thì đến nỗi, nhưng cũng nghĩ là học văn hóa cao lắm…

Xin , là em đ.á.n.h giá thấp

“Sao nghĩ đến toán?” Anh dựa đó hỏi cô, hỏi xong, chợt hiểu , “Là tham gia thi đại học?”

“Ừ.” Lâm Thanh Bình giấu giếm, gật đầu.

Anh xong cũng gật đầu, “Tốt.”

Rồi hỏi cô, “Chuẩn thế nào ?”

“Cũng tàm tạm!” Lâm Thanh Bình nắm chắc đến mười phần. Không gì đến danh tiếng trường lớn, chí ít thi đỗ đại học bình thường thì thành vấn đề.

Ban đầu cô từng nghĩ, khi cô thi đỗ đại học, giữa cô và thì ? Làm thế nào để gặp mặt? Nhà máy thì ? Và cả Chí Viễn nữa.

Cô thực sự suy tính kỹ .

cô và cũng là vợ chồng ở hai nơi, cứ mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông cô sẽ xin thăm , kỳ nghỉ phép cũng thể đến trường thăm cô.

Cô thậm chí còn dự định thuê một căn nhà gần trường, dẫn theo Chí Viễn, để con tiếp nhận nền giáo d.ụ.c hơn ở thành phố lớn, khi đến thăm cô cũng một mái nhà để dừng chân.

Đó sẽ là ngôi nhà thuộc về riêng cô và .

từng nghĩ đến việc sẽ bày trí ngôi nhà thành hình dạng gì

bây giờ xem , tất cả đều là cô nghĩ quá nhiều.

Có lẽ, cần đến cô nữa

Anh cần cô nữa, Chí Viễn cũng cần cô nữa.

Ừ, chỉ còn nhà máy là của cô.

Ngoài , ngôi nhà cũng là của cô.

Cô vẫn thể thuê nhà, thể bày trí ngôi nhà theo sở thích của thành một nơi thật thoải mái, chỉ cô và hai chị em cô, ai khác.

Như cũng mà…

Quả nhiên, sự nghiệp sẽ bao giờ phụ lòng một .

Cô nghĩ , mỉm , nụ thoáng chút đắng cay, nhưng cũng thoáng chút buông bỏ.

“Lâm Thanh Bình?” Anh gọi cô, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư, tìm tòi cô.

“Hửm?” Cô hồn, đưa sách vở cho xem, “Anh giúp em xem bài nữa ?”

Anh quyển vở, cô, nhịn , “Em đang thẫn thờ cái gì ? Đang nghĩ gì thế?”

“Hả? Em nghĩ gì ! Chỉ đang nghĩ về bài toán thôi, thôi để em tự , nếu thật sự em sẽ hỏi .”

Lâm Thanh Bình cúi đầu bài, đối diện với đôi mắt của nữa.

Kỳ thực cô nghĩ .

Cô trở về là để báo đền ân huệ mà…

Anh tiền đồ hơn, tương lai hơn, cô nên vui mừng cho ? Cô chắc chắn sẽ kéo lui .

Đương nhiên, càng sẽ cãi vã với khi thương viện, trong đầu vẫn còn m.á.u tụ.

Anh gì, cô cứ chiều theo là .

Bây giờ vẫn cần cô chăm sóc, thì cô chăm sóc cho , coi như thuê y tá đặc biệt , tiền đưa cho cô cũng đủ để cô chăm sóc một thời gian dài .

Đợi khi khỏi hẳn, chính thức chuyển ngành, cần cô nữa, cô sẽ trở về.

Trở về tiếp tục sự nghiệp kiếm tiền của , thi đại học, học, cùng với Thanh Vân, sống thật kiếp của bọn họ, thật tinh tươm rực rỡ, như .

Đau lòng ?

Xót xa ?

Đương nhiên là chứ!

, đời ai chẳng từng vài xót xa?

Rồi thứ cũng sẽ qua thôi…

Buổi chiều hôm đó, Lâm Thanh Bình ngoài việc chăm sóc , suốt buổi chỉ chuyên tâm giải bài.

Đều là tự , đó hỏi nữa.

Rốt cuộc thì vẫn dựa chính mà, cũng thể mãi là thầy của cô ! Có khi chỉ nửa tháng nữa thôi, nửa tháng hồi phục, cô thể trở về , đến lúc đó, còn hỏi ai?

Cô đắm chìm việc giải bài, cho đến tận chiều tà, nhà ăn mở cửa, cô vẫn đang suy nghĩ.

mang cơm tối cho Cố Quân Thành cũng đến…

 

Loading...