Cố Quân Thành: “……”
Cố Quân Thành gì thêm nữa, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Sau đó, Lâm Thanh Bình mắt thấy ăn hết sạch sẽ một bát to thức ăn và cơm còn .
Lâm Thanh Bình tò mò, cúi sát về phía hỏi: “Cố Quân Thành, em cảm giác như … ba ngày ăn cơm ?”
Dĩ nhiên, khả năng ba ngày ăn là bằng , chỉ một cách giải thích: Thức ăn nhà họ Lục thật sự dở tệ.
Cố Quân Thành trừng mắt cô một cái, tiếp tục cúi đầu ăn nốt phần còn .
Lâm Thanh Bình chạm điều gì của , ho khan hai tiếng, tự giác lùi phía .
Sắc mặt lắm, đặt bát xuống bàn đầu giường.
“Em lấy nước cho rửa mặt.” Lâm Thanh Bình đành chạy .
Cô đưa cho chiếc khăn ấm, một lúc, đưa tay đón lấy, tự lau mặt.
Lâm Thanh Bình định mang nước đổ, thì lên tiếng: “Không lau ?”
Lâm Thanh Bình: ???
Anh : “Lâm Thanh Bình, em chăm bệnh nhân cũng thật tùy hứng, mùa đông gió rét thổi ào ào, em đòi lau ngày nào cho , giờ đang mùa hè nóng nực, em nhiệt tình nữa?”
Không , cô chỉ định chậu nước khác thôi mà…
Thôi , thì cứ lau .
Lâm Thanh Bình kéo rèm ngăn giữa hai giường bệnh , vắt chiếc khăn, vẫn đưa cho .
Lần , chỉ thương ở chân, cử động , tay , đến tối, truyền dịch cũng xong, nên cơ bản đều là tự lau mặt lau .
ngờ, khi cô đưa chiếc khăn nóng , đón lấy.
“Hả? Không lau nữa ?” Cô nhíu mày hiểu.
Anh ngả phía , chân mày cũng nhíu : “Hơi chóng mặt.”
Lâm Thanh Bình lập tức lo lắng, đừng là cục m.á.u tụ trong đầu tác oai tác quái chứ?
“Em gọi bác sĩ!” Cô ném khăn chậu.
“Không cần!” Anh kéo tay cô : “Nằm xuống nghỉ ngơi một chút là .”
“Ồ, cũng .” Lâm Thanh Bình vội vàng đỡ xuống, duỗi thẳng .
Chân mày dần dần giãn , nhưng mắt vẫn nhắm.
“Đỡ hơn ?” Cô khẽ hỏi.
“Ừ.” Anh im động đậy.
lúc Lâm Thanh Bình đang do dự nên lau tiếp , thì : “Em lau giúp .”
Lâm Thanh Bình: ???
Thành thật mà , như .
Quan hệ vợ chồng giữa và cô, sắp chấm dứt , còn những tiếp xúc mật như ?
“Nhanh tay lên, đừng để lúc ngủ say đ.á.n.h thức dậy.”
Anh còn thúc giục nữa…
Lâm Thanh Bình nhắm mắt, ! Vậy thì lau ! Cũng thấy bao giờ!
Lâm Thanh Bình nhất thời hạ quyết tâm, vắt khăn cởi áo .
Còn , bao giờ ngoan ngoãn như lúc , mặc cho cô sắp đặt.
Lần lau cho , thì giữ chặt áo, thì đè lấy thắt lưng quần, tóm là cứ khó khăn lắm mới chịu, như thể sợ cô sàm sỡ .
Lâm Thanh Bình lo, đừng là ngất chứ? Sao mà ngoan thế!
“Cố Quân Thành?” Cô gọi một tiếng.
Không phản ứng.
Lâm Thanh Bình sốt ruột, cúi sát gần hơn, gọi nữa: “Cố Quân Thành?”
Vẫn phản ứng…
Xong !
Lâm Thanh Bình định gọi bác sĩ.
Vừa định dậy, gáy cô một bàn tay to khỏe ấn xuống.
Sau đó, môi cô chạm một vùng thô ráp và ấm nóng.
Cô dám động đậy.
Anh là bệnh nhân, cô sợ cử động mạnh sẽ chạm vết thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-78-em-la-vo-cua-co-quan-thanh.html.]
Cô đành để mặc dạo chơi môi cô, thậm chí, còn xông trong miệng cô, tấn công sâu hơn…
Cô thể thấy thở của dần dần trở nên gấp gáp.
Bản cô cũng cảm thấy đầu óc cuồng.
Không bao lâu , cô thậm chí còn cảm nhận ngón tay khẽ lật vạt áo cô lên, di chuyển làn da ở eo, và từ từ lên .
Toàn cô như bao vây bởi thở của , tựa như đang ở mây, mềm mại, ngay cả sức lực để ngăn cản cũng , đúng hơn là nỡ ngăn cản.
rốt cuộc cũng dừng .
Đến khi buông cô , cô vẫn còn mê , thở hổn hển nhẹ.
Anh khẽ véo má cô: “Lau xong , .”
Lâm Thanh Bình lúc mới tỉnh táo khỏi sự mê loạn, hai gò má đỏ ửng, nhưng vẫn nhớ một câu: “Cố Quân Thành, đừng như nữa, như .”
Thực bản cô bận tâm, cô là một lão bà 68 tuổi trong xác trẻ trung, ít nhất danh nghĩa vẫn là chồng cô, thì dù quan hệ xác cũng chứ?
Vân Vũ
thời đại thì khác.
Nếu như, thực sự đến với cô gái nhà họ Lục, thì nhất giữa cô và đừng nên quan hệ gì nữa.
Xem , vẫn nên để tự lau , nếu , cô lau vài cái cho , khó tránh khỏi hưng phấn, rốt cuộc, cũng là đàn ông bình thường mà.
Cô dậy, kéo tấm rèm ngăn giữa hai giường bệnh , như chắc an hơn nhiều nhỉ?
Khi cô bưng chậu nước nhà vệ sinh để đổ, mặt vẫn còn nóng.
Trong nhà vệ sinh gương.
Cô soi một cái, mặt đỏ bừng.
Vội vã về phòng bệnh, tuyệt đối để quấy rầy nữa!
Cô lấy sách vở , lệnh cho bản trạng thái học tập.
hôm nay, dường như cứ cô yên.
Cô xong một trang sách, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Lại đây, dạy cho.”
Mặt cô vẫn còn nóng, nhỏ: “Em tự học , cần dạy.”
“Vậy kiểm tra em! Em tự học một hiệu quả, kiểm tra giúp em.”
Lâm Thanh Bình: “…”
Lâm Thanh Bình đành đưa sách cho , nhưng cách xa .
Anh “xì” một tiếng: “Ngồi xa thế, ăn thịt em ?”
Lâm Thanh Bình trong lòng: Khó lắm…
nghiêm túc giúp cô ôn tập, tối hôm đó, hỏi bài, thuộc lòng, đề, trong khí học tập nghiêm túc , gò má đỏ rực của Lâm Thanh Bình cuối cùng cũng từ từ hạ nhiệt.
Sáng hôm , nhà họ Lục đến.
Đến trưa, Lục Mỹ Chi tới.
Và, khi Lâm Thanh Bình ngoài mua cơm, hai gặp cầu thang.
Lâm Thanh Bình nhớ và cô từng gặp mặt quen bao giờ, nên định giả vờ mà qua.
Kết quả, đối phương chủ động gọi cô.
“Cô là nhà của Cố ?”
Sau khi băng qua , Lục Mỹ Chi hỏi phía lưng cô.
Lâm Thanh Bình dừng bước, đầu .
Lục Mỹ Chi mỉm : “Cô là vợ của Cố Quân Thành ?”
Được , đối phương chuẩn .
“Phải.” Lâm Thanh Bình phủ nhận.
Lục Mỹ Chi , nụ chút kiêu ngạo: “Cô là vợ quê mùa của ?”
Hai chữ “quê mùa” nhấn mạnh đặc biệt, cũng đặc biệt chói tai.
Lâm Thanh Bình : “Phải. Xin hỏi cô là…”
“ là bạn của Cố.” Lục Mỹ Chi , “Chúng quen nhiều năm , từ khi còn nhỏ quen, lúc đó, thường cõng chơi.”
Hừ, Cố Quân Thành, bạn của thật nhiều nhỉ…
“Cô đến thăm ? Anh ở trong phòng bệnh, mua cơm.” Lâm Thanh Bình quá nhiều giao thiệp với cô .
“Cô thể rời xa ?”