Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 84: Chị, chị mắn anh rể rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:33:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Mạch bên cạnh thấy , mắt trố , sợ hãi gọi: "Dì…"
Lâm Thanh Bình thất thái, vội lau nước mắt, với Tiểu Mạch, xoa đầu Chí Viễn: "Dì bỏ cháu, dì thể bỏ cháu chứ? Chỉ là dì sẽ lâu, một thời gian ngắn về thăm cháu , cháu ở nhà lời nhé."
Chí Viễn lúc mới yên tâm, gật đầu: "Cháu sẽ lời, dì, cháu ngày nào cũng bài tập."
Lâm Thanh Bình nghĩ đến việc khi đưa Thanh Vân sẽ ai dạy cháu nữa, nhưng cũng , trường tiểu học trong thôn còn một ông lão ?
Hơn nữa, Chí Viễn cũng sắp tiểu học .
Lâm Thanh Bình nắm lấy bàn tay nhỏ của cháu, cố gắng : "Ừm, nếu như, dì nếu như thôi, cháu nhớ dì, thể nhờ bố Tiểu Mạch đưa cháu đến tìm dì, họ chỗ tìm dì mà."
Mắt Chí Viễn sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Mẹ chồng Lưu Phân từ trong bếp bưng mấy cái lọ to nhỏ thu dọn xong, thấy ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì thế ?"
Lâm Thanh Bình vội dậy, , còn nhỏ giọng với chồng: "Vừa Chí Viễn nhắc đến bố ruột, khiến con đó."
Lưu Phân gương mặt hiểu , đem mấy cái lọ to nhỏ xếp gọn gàng đưa cho cô: "Đều là đồ nhà cả, cháu vẫn thích ăn, mang đến xưởng , lúc nào đồ ăn căng-tin ngon thì lấy ăn cho đỡ ngán."
Là đậu cô-ve khô, dưa muối... của Lưu Phân .
Những món , lúc ở thôn Cố thấy thế nào, nhưng Lâm Thanh Bình của mấy chục năm thực sự thèm món .
Lúc đó, cuộc sống khá giả, sơn hào hải vị cũng ăn qua, cảm thấy các món muối của quê nhà thanh đạm miệng, nhưng, đồ mua ngoài thị trường, tự tay cô , đều cái hương vị của chồng.
Vì , khi trọng sinh trở , cô vẫn thích ăn món lắm.
Những cô và Cố Hữu Liên ngoài, chồng cũng thường cho họ mang theo vài hũ, lúc đó để ý, nhưng lúc nhận những chiếc lọ , trong lòng trăm mối tơ vò.
"Cảm ơn ." Lâm Thanh Bình xoa xoa những chiếc lọ, nhỏ.
"Đứa bé !" Mẹ chồng xoa tóc cô, "Đi nhanh , thì muộn đó."
Như , coi như xong những việc cần , dặn dò xong những điều cần .
Lâm Thanh Bình dẫn em gái, bước lên con đường đến huyện.
Đến cổng làng Cố, Lâm Thanh Bình ngoảnh , trời hoàng hôn, trong thôn khói bếp tỏa nghi ngút, đầy khí thế nhân gian, chỉ là, đều liên quan đến cô nữa...
Ngôi làng miền núi , cả tiền kiếp lẫn đời cô đều ở lâu, về , chắc sẽ trở nữa...
"Chị, chị và rể..." Thanh Vân ngốc, cuối cùng cũng nhạy cảm nhận điều gì đó.
Lâm Thanh Bình : "Không cần quan tâm những chuyện đó, cứ học hành chăm chỉ là , hai chị em chúng , về còn con đường dài , những ngày tháng sống."
"Ừm." Thanh Vân vai kề vai với chị, "Dù thì, em cũng luôn về phía chị."
"Đi thôi." Lâm Thanh Bình chỉ chiếc xe ngựa phía .
Lúc từ huyện về cô thuê xe ngựa khứ hồi, cho xe ngựa thôn, mà để đợi sẵn ở ngoài thôn.
Từ thôn Cố đến huyện, hai chị em ngắm mặt trời lặn, mặt trăng trèo lên ngọn cây, cuối cùng cũng kịp đến bến xe giờ chạy chuyến cuối cùng, đáp xe đến huyện lân cận, trở về xưởng may.
Lúc , căng-tin chắc chắn còn gì ăn.
Hai chị em ăn tạm một bát mì ở quán nhỏ bên ngoài xưởng mới xưởng.
Thanh Vân đầu đến, đối với thứ ở đây đều tò mò, "Em trai, nó ở ?"
"Ký túc xá công nhân." Lâm Thanh Bình chỉ cho cô tòa nhà phía , "Ở tòa , chúng ở tòa . Em đến , cần nghĩ nhiều gì, em trai gọi em gì, em cũng cần quan tâm, chỉ chuyên tâm ôn tập bài vở là , chị còn mang về cho em mấy cuốn sách ôn thi đại học, em xem kỹ ."
"Ừm, em ." Thanh Vân theo Lâm Thanh Bình ký túc xá, cảm thấy mới mẻ, "Chị, hai chị em ngủ chung một giường ?"
"Ừm." Lâm Thanh Bình đặt hành lý xuống bắt đầu thu xếp đồ đạc, "Không quen ?"
"Không !" Thanh Vân ha hả, "Em thích lắm!"
Lâm Thanh Bình , "Dọn dẹp sơ qua , hôm nay mệt lắm , tắm rửa ngủ sớm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-84-chi-chi-man-anh-re-roi.html.]
Lâm Thanh Bình thực sự mệt, mệt thể, mà là mệt tim.
Suốt cả ngày, trong lòng như đè nặng một tảng đá lớn, đè đến nghẹt thở.
Lúc cô chỉ xuống, để cơ thể thư giãn, và xem thể khiến lồng n.g.ự.c đang căng cứng bớt căng thẳng hơn .
, cô lạc quan .
Dù lúc tỉnh táo, cô cố gắng nghĩ đến một nào đó, nhưng đó vẫn xâm nhập giấc mơ của cô.
Cô mơ thấy và Lục Mỹ Chi kết hôn.
Lục Mỹ Chi mặc , , là một chiếc váy cưới.
Cô xuất hiện trong đám cưới một cách vô cớ, Cố Quân Thành còn với cô, với cô: Cảm ơn em thiết kế váy cưới cho Tiểu Mỹ...
Rồi đó, cô bật t.h.ả.m hại ngay trong đám cưới...
Tất cả trong đám cưới bắt đầu chế nhạo cô.
Cười cô mặc , cô là làng quê, cô giống như một bảo mẫu...
Cô về phía Cố Quân Thành, hy vọng sẽ giúp cô vài lời, thế nhưng, Cố Quân Thành cũng nhạo cô như những đó.
Vân Vũ
Lục Mỹ Chi khoác tay Cố Quân Thành, đầy vẻ e lệ: "Ca Ca Cố, thôi, đừng quan tâm đến bảo mẫu nhà quê ."
Cố Quân Thành thực sự theo cô mất...
Lâm Thanh Bình tức giận, túm lấy một chiếc bình sứ lớn trong đám cưới ném hai họ, lớn tiếng mắng lưng: "Cố Quân Thành! Đồ khốn!"
"Chị?"
Lâm Thanh Bình đẩy tỉnh, mở mắt, thấy khuôn mặt lo lắng của Thanh Vân.
Trời sáng rõ.
Lâm Thanh Bình day day thái dương đang đau nhức, nỗi đau trong mơ đến giờ vẫn còn rõ ràng đến thế...
"Chị, chị mắn rể ..." Thanh Vân vẫn lo lắng.
Lâm Thanh Bình vung tay, "Có chứ, mắng thì mắng còn nữa! Mắng xong trong lòng sướng là ! Chuyện của chị và , em cần lo lắng, chị lớn thế còn xử lý ? Cần em lo lắng bậy !"
Thanh Vân cô đến mức gì.
Lâm Thanh Bình thức dậy, lúc vệ sinh cá nhân gặp Cố Hữu Liên.
Cô với Cố Hữu Liên, Cố Quân Thành , khá nhiều nên cô về .
Không thêm nữa, cũng thấy cái tên Cố Quân Thành.
Cố Hữu Liên yên tâm, chỉ với cô "vất vả ".
Lâm Thanh Bình , "Chuẩn việc thôi, chị!"
Chia tay Cố Quân Thành là một chuyện, quan hệ với Cố Hữu Liên là chuyện khác.
Cứ thế !
Mỗi ngày đều là một ngày mới...
Lâm Thanh Bình vốn là kẻ cuồng công việc, một khi dồn bộ tâm trí công việc, dù là đau khổ thương tâm, cô đều khả năng nén chúng xuống đáy lòng.
Theo sát sản xuất hàng hè, thiết kế mới cho hàng thu, lúc Mai Lệ đến, cô còn theo Mai Lệ cùng chạy xưởng, cô còn chuẩn thi đại học, thời gian ngày tháng trôi qua vùn vụt, chớp mắt, một tháng rưỡi trôi qua, ngày thi đại học càng ngày càng đến gần.
Mai Lệ thì bao giờ nhắc đến Cố Quân Thành mặt cô, như cũng , dù Mai Lệ cũng chỉ là bạn của cô mà thôi.
Hôm đó, cô như khi tan về ký túc xá, nhưng cửa ký túc xá động tĩnh khác lạ.