Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 87: Không Thể Để Em Cứ Thế Làm Nũng Mãi Được
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:33:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn… tàn phế ?
Không đến nỗi chứ?
Cố Quân Thành đến cửa, mở cửa gọi một tiếng "Tiểu Điền", dặn dò vài câu gì đó.
Sau đó, liền thấy Thanh Vân ở ngoài hỏi chị gái thế nào .
Cố Quân Thành trả lời một câu "Không " đóng cửa .
Lâm Thanh Bình khập khiễng trở về, nhịn hỏi, "Chân của …"
Anh phịch xuống giường, "Xì" một tiếng, vẻ đau đớn, "Lúc nãy đ.á.n.h , chắc thương ."
"Anh…" Lâm Thanh Bình nhịn dậy, nhưng dùng sức ở bụng thấy đau nhói, "Gọi Tiểu Điền , đưa bệnh viện ! Anh ở bệnh viện dưỡng thương cho , chạy đến đây gì thế?"
Anh cô, hừ lạnh, "Làm gì? Em xem là gì?"
Lâm Thanh Bình im lặng.
Đến tìm cô để ly hôn chăng?
Mau mắn đến thế ?
Cô gật đầu, "Được thôi."
"Được?" Anh hỏi , "Được cái gì?"
"Như mong là …" Lâm Thanh Bình xuống giường, "Chân của …"
Trên cửa vang lên tiếng gõ.
Cố Quân Thành liếc cô một cái mở cửa.
Tiểu Điền ở ngoài, đưa thứ gì đó .
"Được , giải tán , cần túc trực ở đây nữa." Cố Quân Thành cầm đồ xong định đóng cửa, khiến Thanh Vân sửng sốt.
Thanh Vân: ???
giải tán ? vốn sống ở đây mà!
Tiểu Điền nhanh trí hơn, gãi đầu, "Chi bằng, chúng ăn cơm , mua phần cơm cho Đoàn trưởng và Chị dâu mang về?"
Thanh Vân nghĩ một chút, cũng chỉ thể như .
Thanh Vân và Tiểu Điền cùng xuống lầu.
Với mối quan hệ giữa Lâm Thanh Bình và Cố Quân Thành như thế, trong lòng Thanh Vân lo lắng là giả.
Tiểu Điền coi như đầu gặp Thanh Vân, tự giới thiệu, " là cảnh vệ viên của Đoàn trưởng, cứ gọi là Tiểu Điền."
Thanh Vân liền hỏi, "Rốt cuộc Đoàn trưởng nhà và chị ?"
Tiểu Điền hỏi đến mức ngơ ngác, "Họ… ?"
Thanh Vân thở dài, nghĩ thầm, thôi …
"Thế chân Đoàn trưởng nhà ? Sao khập khiễng thế?"
Nhắc đến chuyện , Tiểu Điền cũng bực, "Vẫn còn đang viện mà! Cuối cùng cũng bỏ nạng, thể khập khiễng , liền nóng lòng đến ngay, bác sĩ đều !"
Nói xong tiếp, " may mà đến, còn đến kịp lúc, nếu , Chị dâu và cô gặp đại họa !"
Trong phòng, Lâm Thanh Bình nào cảm thấy gặp đại họa ?
Cố Quân Thành mặt lạnh như tiền, như thể cô nợ mấy triệu , tay cầm dầu xoa bóp, thì cho là định xoa bụng cho cô, , tưởng định đem cô chiên xào nấu nướng …
Lâm Thanh Bình kéo chặt chăn, "Em… em… em tự ."
"Em nhất nhanh chóng lên! Đừng để tay! Lâm Thanh Bình, ở đây em còn nợ cả một xấp sổ nợ ! Anh đang định tính sòng phẳng với em đây!" Trên mặt tràn đầy tức giận.
Lâm Thanh Bình nhíu mày, lòng bụng lẩm bẩm: Với khác thì Tiểu Mỹ Tiểu Mỹ, dịu dàng thế, còn với em thì hung dữ như !
Cô bực tức, giật phăng chăn, một nữa tự xem như con ngựa c.h.ế.t, mặc gì thì .
, mà giả c.h.ế.t thể chịu đựng chứ!
Cái dầu xoa bóp gì thế ! Anh dùng lực mạnh như !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-87-khong-the-de-em-cu-the-lam-nung-mai-duoc.html.]
Tay mới chạm bụng cô, mới xoa một cái thôi, cô đau đến mức kêu oai oái.
Anh liền dám động nữa.
Đợi cô đỡ đau, bắt đầu xoa.
Chưa xoa hai cái, cô đau chịu nổi, la lên, "Em xoa nữa! Không xoa nữa! Anh tránh !"
"Nhẫn một chút là thôi, em càng sợ đau càng dám dùng lực, càng xoa lâu hơn!" Anh nhíu chặt mày .
"Em xoa nữa ? Tự nó sẽ khỏi! Không cần xoa nó cũng khỏi!" Lâm Thanh Bình thực sự sợ , "Tay là Thiết Sa Chưởng ? Sao đau thế chứ!"
Cố Quân Thành suýt nữa cô cho phì , "Lâm Thanh Bình, em dũng mãnh ? Chỉ một chút đau đớn thế mà chịu nổi?"
Lâm Thanh Bình mặt mày nhăn nhó, "Em sợ đau ? Bác sĩ , cảm nhận đau của mỗi khác mà! Ai như da dày thịt ! Em cái gì cũng sợ, chỉ sợ đau thôi !"
Cô đúng là, cảm nhận đau khá nhạy cảm, chính là sợ đau, kiếp thể uống t.h.u.ố.c thì tuyệt đối tiêm, ngay cả lấy m.á.u khám sức khỏe cũng sợ.
"Được ! Được!" Anh chiều theo cô, "Anh , nhẹ tay một chút là ."
"Anh thật sự sẽ nhẹ tay chứ?" Lâm Thanh Bình đều tin nữa , "Anh mà nhẹ tay, em thật sự cho xoa nữa ! Lắm lắm thì đổi khác xoa!"
Sắc mặt lập tức vui, "Em đổi ai xoa?"
"Đổi… đổi Chị Đại, với cả Thanh Vân em!" Lâm Thanh Bình cảm thấy kỳ quặc, đột nhiên biến sắc thế, "Không thì, em tự xoa cũng !"
"Ít lời! Chuẩn sẵn sàng !" Anh quát thấp giọng.
Lâm Thanh Bình nhúc nhích nữa.
Lần , đưa tay xuống lưng cô, coi như một tay đỡ lấy cô, tay đặt lên bụng cô, bắt đầu dùng dầu xoa bóp.
Lâm Thanh Bình thề, căn bản hề nhẹ tay chút nào!
Tay đỡ lấy cô, chỉ là để dễ dùng lực hơn, mà hơn nữa, hai tay một một kẹp như , cô cũng còn khả năng giãy giụa nữa!
Lần cho dù cô kêu lớn thế nào cũng buông , cứ xoa đến khi hài lòng mới buông tay, một câu, "Xong ."
Lâm Thanh Bình thực sự, trong lòng dâng lên một cục tức giận, nhịn liền đá một cước về phía , "Anh mà giữ lời!"
Vân Vũ
Tay co duỗi nhanh như , thể để cô đá trúng chứ?
Nếu, cô thể đá trúng , thì bao nhiêu năm nay, thực sự luyện tập uổng công .
Anh chỉ đưa tay , nhẹ nhõm nắm lấy mắt cá chân cô, vẻ mặt buồn tức, "Anh nghiêm khắc một chút, cứ để em nũng mãi, thì hôm nay xoa xong !"
"Ai nũng chứ?" Cô thực sự đầy bụng tức giận, thấy cô nũng bằng con mắt nào?
"Không nũng?" Anh vẫn cô với vẻ mặt buồn , "Lúc nãy ai kêu sợ đau, nhẹ thôi mà?"
Đây gọi là nũng ?
Thực sự tức c.h.ế.t !
Trong lòng cô bụng bảo một ngàn : Cứ đứa em Tiểu Mỹ của nũng !
Cô kéo chăn lên , nghiêng , thèm để ý đến nữa.
chân cô vẫn còn trong tay , một khúc bắp chân trắng nõn, mắt cá chân thon nhỏ, nắm chặt như , chút kỳ quái, tựa như mang theo màu sắc gì đó.
Hừ hừ hừ! Sắp ly hôn còn nghĩ đến chuyện màu mè!
Lâm Thanh Bình âm thầm hừ liền mấy tiếng.
"Em đang nghĩ gì thế? Lúc thì nhíu mày lúc thì đỏ mặt thế?" Cố Quân Thành cô, trong mắt vẫn mang theo vẻ buồn .
"Em nghĩ cái đang nghĩ !" Lâm Thanh Bình thực sự, quả nhiên, thể tiền án tiền sự, cô đây nhiều chuyện chiếm tiện nghi của như , bây giờ cô tùy tiện nghĩ cái gì trong mắt cũng đều là ý nghĩ đắn chứ gì?
"Anh nghĩ gì mà em ?" Lần thực sự nhịn .
Lâm Thanh Bình liếc một cái, "Em !"
Cô dùng sức thu chân , nhưng nắm chặt, thành công, còn vì dùng sức mà kéo đau bụng.
"Anh thả em ! Anh bụng em đau !"
Cố Quân Thành kỳ thực chút oan uổng, nắm chân cô, chạm bụng cô…