Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 92: Sự Lãng Mạn Của Cố Quân Thành

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:33:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Bình gì hơn.

Chuyện của vợ chồng, ngoài thực sự tiện xen . nếu Đỗ Căn cứ tiếp tục như thế , gia đình về sẽ yên .

"Vậy nghĩ ?" Lâm Thanh Bình hỏi.

Đỗ Căn thở dài, "Liên t.ử chia tiền với , cô giữ phần của cô , giữ phần của ."

"Anh đồng ý chứ?"

Đỗ Căn gật đầu, " đồng ý, chỉ là cảm thấy buồn một chút, một gia đình mà rốt cuộc phân chia rạch ròi."

Lâm Thanh Bình suy nghĩ , vẫn nhịn , "Anh rể, em nhiều chuyện, em nghĩ rằng, nếu cùng chị cả sống hơn, thì trong nhà vẫn nên sự phân biệt rạch ròi."

Nói đến mức đó thôi, nhiều quá thành em đang chia rẽ nhà họ Đỗ. Đỗ Căn là thông minh, tin rằng thể hiểu .

Cũng bảo một nhà nhất định chia rẽ, mà là trong nhà họ Đỗ của Đỗ Căn, phân biệt rạch ròi là xong.

Buổi tối, khi ăn cơm chiều, Cố Hữu Liên vẫn cùng Lâm Thanh Bình, lơ Đỗ Căn đang đợi cô .

Thế nhưng, khỏi xưởng, gặp Tiểu Điền.

Tiểu Điền , "Chị ơi, Trung đoàn trưởng bảo chị ngoài một chút."

"Là ăn cơm ?" Lâm Thanh Bình hỏi thẳng.

Tiểu Điền gật đầu, "Vâng."

"Vậy thì thôi." Lâm Thanh Bình thể tự một , liền gọi cả Cố Hữu Liên và Đỗ Căn cùng .

Vân Vũ

Đỗ Căn tiên , nhưng Cố Hữu Liên phản ứng kịp, khoác tay Lâm Thanh Bình thẳng ngoài.

"Đồng chí Cố Hữu Liên, đồng chí hãy suy nghĩ cho kỹ ." Đỗ Căn rốt cuộc nhịn nữa.

Cố Hữu Liên nhíu mày.

Đỗ Căn đều gì hơn, "Quân Thành và Thanh Bình bao lâu mới gặp một ?"

Lúc Cố Hữu Liên mới nhận , vội vàng buông tay Lâm Thanh Bình , đẩy cô , "Đi , em nhanh ."

Khiến Lâm Thanh Bình buồn tức, chỉ là ăn cơm thôi mà, cần như ?

Cố Hữu Liên khi hiểu nhất quyết chịu theo nữa, áp sát tai Lâm Thanh Bình thì thầm , "Mẹ còn đang đợi bế cháu trai đấy!"

Nói xong liền chạy biến .

Lâm Thanh Bình lắc đầu , bảo Tiểu Điền dẫn đường, cô theo.

Bế cháu trai?

Lâm Thanh Bình nghĩ đến ba chữ trong đầu, trong lòng hề chống đối.

Kiếp cô hết lòng vì cháu trai, thể gần như lo liệu thứ, thực thích trẻ con. Kiếp trọng sinh trở về, cô thực lòng nghĩ, cùng Cố Quân Thành sinh một đứa con của riêng hai .

Chỉ là, một năm trở đây, tình huống liên tục xảy , ngay cả 'công trình' ban đầu cũng thể thành...

Lâm Thanh Bình theo Tiểu Điền, phát hiện Tiểu Điền đến nhà hàng, cũng đến nhà trọ, ngược càng càng hẻo lánh.

"Đi thế? Tiểu Điền?" Lâm Thanh Bình hiểu nổi.

"Ừm, đến chỗ ăn cơm." Tiểu Điền chỉ đường, "Chị cẩn thận chút, từ đây lên."

"Lên... lên núi?" Lâm Thanh Bình ngơ ngác, lẽ nào thời đại nhà hàng nông gia lạc mở trong núi ?

"Ừm!" Tiểu Điền đáp.

Dựa sự tin tưởng nhân phẩm của Cố Quân Thành và Tiểu Điền, Lâm Thanh Bình chất vấn gì, theo Tiểu Điền leo lên núi.

Lâm Thanh Bình đêm qua hầu như ngủ, hôm nay việc cả ngày, mệt rã rời, cố gắng gượng dậy leo núi. , ngọn núi cũng cao lắm, khó leo thế?

Leo đến nửa đường, cô gần như nhấc nổi chân nữa.

"Tiểu Điền, sắp đến ?" Cô cũng ngại với Tiểu Điền là cô leo nổi, thì bảo chiến sĩ trẻ đó bây giờ?

"Sắp sắp !" Tiểu Điền luôn miệng , "Khoảng năm phút nữa là đến."

Năm phút?

Kết quả hết năm phút đến năm phút khác trôi qua...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-92-su-lang-man-cua-co-quan-thanh.html.]

"Tiểu Điền..." Lâm Thanh Bình thở , "Năm phút của ... thật là dài đó..."

Tiểu Điền gãi đầu, chút ngại ngùng, nhưng nếu tự leo thì thực sự chỉ cần năm phút là đủ, ai ngờ tốc độ của chị chậm thế...

Trời dần tối, Lâm Thanh Bình con đường leo, cảm thấy lúc đầu còn bằng tiếp tục tới...

Chỉ thể nghiến răng theo sát bước chân Tiểu Điền.

Khi cô cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh núi, đôi chân mỏi đến mức vững nổi, cảnh tượng hiện mắt là: đỉnh núi tối đen, Cố Quân Thành nhóm lên hai đống lửa, và mùi thức ăn thơm phức.

Anh đang nấu ăn đỉnh núi!

Anh nấu ăn?

Quan trọng là, lên tận đỉnh núi ! Chân bây giờ vẫn còn lành!

Cố Quân Thành thấy tiếng động, đầu , cũng , vẫn là khuôn mặt nghiêm túc như khi, ném xuống một câu, "Sắp xong , lát nữa là ăn cơm ."

Rồi lập tức cắm đầu việc nấu nướng.

Lâm Thanh Bình thở hồng hộc, Tiểu Điền, "Trung đoàn trưởng nhà các ... ?"

Tiểu Điền cũng hiểu, hai mắt trống rỗng và ngơ ngác.

"Được , xong !" Cố Quân Thành hô to, "Lại đây!"

Lâm Thanh Bình chậm rãi bước tới, chỉ thấy mặt đất dùng gạch xếp thành hai cái bếp đất, mỗi bếp kê một cái nồi, một nồi dùng để xào thức ăn, lúc xào xong, ba món mặn một món canh.

Còn Cố Quân Thành mở nắp nồi , bên trong là một nồi cơm.

Cơm khá thơm...

"Không , Cố Quân Thành, cho em đang chơi trò gì ?" Lâm Thanh Bình thực sự hiểu!

Cố Quân Thành xới cơm cho cô, "Ăn , đói ?"

Thôi ...

Lâm Thanh Bình cầm bát, chiều theo , ăn cơm từng miếng nhỏ.

, cô mới leo núi cao thế , leo đến mức sắp nôn , hứng thú ăn cơm chứ?

Cố Quân Thành thấy cô như , hỏi, "Không khẩu vị ? Thức ăn ngon?"

Lâm Thanh Bình cũng là thức ăn ngon là cô đang ăn mùi vị, cô chỉ hiểu mà thôi.

Cố Quân Thành biểu cảm vẻ hưởng thụ của cô, cũng mất tự tin, hỏi Tiểu Điền, "Mùi vị ngon ?"

Tiểu Điền đói c.h.ế.t ! Lúc cho ăn gì cũng ăn hết! "Ngon lắm! Ngon mà!" Anh gật đầu lia lịa, ăn cơm ngấu nghiến.

Lúc Tiểu Điền bỗng nhiên sáng lên, nhớ giúp Trung đoàn trưởng giữ thể diện mặt chị, liền với Lâm Thanh Bình, "Chị ơi, Trung đoàn trưởng nhà chúng em nấu ăn giỏi lắm, đây chúng em kéo quân tập luyện ngoài thực địa, Trung đoàn trưởng còn tự tay nấu cơm đấy!"

"Ồ..." Sự công nhận của Lâm Thanh Bình vẻ hời hợt.

"Thật mà, thật mà! Hồi ở ngoài thực địa, chúng em còn ăn cả sâu bọ nữa, Trung đoàn trưởng xào sâu bọ ăn ngon lắm, là món tủ của ..." Tiểu Điền như thật.

Lâm Thanh Bình đúng lúc cho một miếng thịt màu trắng rõ là thịt gì miệng, lập tức nhổ .

Cố Quân Thành 'chậc' một tiếng, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Điền, "Cậu đang cái gì thế?"

Cố Quân Thành gắp rau xanh cho Lâm Thanh Bình, "Ăn món , mùa hè ăn đồ xanh, thanh nhiệt."

Lâm Thanh Bình thực sự ăn nổi nữa ...

Cô đặt bát xuống, lắc đầu, "Em đói."

Thế thì bây giờ?

Cố Quân Thành nhíu chặt mày.

Sau đó, Lâm Thanh Bình bỗng thấy chân ngứa, cô lấy tay gãi, một cục sưng to đùng...

Có muỗi...

Ngay lập tức, cô cảm thấy cũng bắt đầu ngứa.

Tiểu Điền đang ở đây, cô cũng tiện , tổng thể vén áo lên xem, chỉ âm thầm gãi.

 

Loading...