“Cái gì?”
Nói theo ngôn ngữ , mắt Cố Quân Thành lúc trợn tròn như chiếc chuông đồng.
“Không thấy ? Vậy để em nữa.” Lâm Thanh Bình chớp chớp mắt , “Em hôn em ở đây.”
Cố Quân Thành luống cuống đến mức cũng rối bời, đầu , ông lão bán chè đậu xanh xa, các cửa hàng hai bên đường vẫn còn mở cửa thắp đèn sáng trưng…
“Cố Quân Thành…” Lâm Thanh Bình kéo áo lay lay, giọng điệu mềm mại đến mức như thể chảy nước, “Nói là giữ lời, hứa là tùy em phạt mà!”
Cố Quân Thành mặt hiện rõ vẻ bất lực, quanh một lượt, trong lúc hoảng loạn vội vàng chạm nhẹ một cái lên môi cô.
Vân Vũ
“Anh … Chiếu lệ quá!” Lâm Thanh Bình tỏ vẻ hài lòng.
Cố Quân Thành còn cách nào khác, dỗ dành cô, “Đợi về nhà …”
“Được! Chính đấy nhé!” Lâm Thanh Bình đồng ý nhanh, vui vẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Cố Quân Thành: ??? Sao cảm giác như lừa ?
Lâm Thanh Bình nắm tay , hai bóng một cao một thấp in mặt đất, đột nhiên bước nhanh vài bước đầu với , “Cố Quân Thành, kìa, em cao hơn !”
Cố Quân Thành gì, ánh mắt như thể: Được thôi, em gì thì .
Lâm Thanh Bình nhảy về phía , ánh trăng tỏa sáng khắp mặt đất, sự tĩnh lặng của màn đêm dường như cũng xoa dịu sự nóng nảy trong lòng , khiến con trở nên bình yên hơn.
Cô bên cạnh , một giọng vang lên trong lòng: Cố Quân Thành, vì chuyện với Lục Mỹ Chi là hiểu lầm, thì chúng hãy cứ tiếp tục bước tiếp thật nhé! Vẫn cảm ơn sẵn lòng tìm kiếm cách để khiến em vui, dù cho quân sư tìm chẳng đáng tin chút nào, dù cho chỉ bày tỏ sự áy náy vì khiến em chịu ủy khuất, thì tấm chân tình em cũng xin nhận lấy.
Khi hai trở về ký túc xá, những nốt mẩn đỏ Lâm Thanh Bình nhạt màu nhiều, cũng còn ngứa nữa.
Lâm Thanh Bình đóng cửa , mỉm , “Cố Quân Thành, sẽ chịu phạt mà?”
Cố Quân Thành: …
Lâm Thanh Bình trực tiếp nhảy bổ , theo phản xác liền đỡ lấy cô, cô như một con bạch tuộc treo lơ lửng , đôi chân còn quặp chặt lấy eo .
“Cố Quân Thành…” Cô thì thầm bên tai , thổi một tai .
Cô thể cảm nhận rõ ràng đều căng cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-96-mat-tron-tron-nhu-chiec-chuong-dong.html.]
“Ha ha ha ha!” Cô lớn nhảy xuống khỏi , “Cố Quân Thành, em ngủ đây!”
Cố Quân Thành: …
“Lâm Thanh Bình!” Anh lạnh, “Cứ vui !”
Đến lúc nào đó xem cô !
Cô thè lưỡi về phía , kéo chăn đắp lên .
Không là , mà là, chuyện quan trọng như với , diễn ở nơi là ký túc xá ? Cách âm còn kém như thế…
Vết thương ở chân Cố Quân Thành vẫn thể bình thường, nhưng đạt tiêu chuẩn xuất viện, ý của cấp là nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ nghỉ hết kỳ phép năm nay.
Bao nhiêu năm trong quân ngũ, hầu như từng nghỉ phép, tính luân phiên cũng đến lượt .
Cấp , thể là vốn liếng của cách mạng, chỉ nuôi dưỡng thể khỏe mạnh, mới thể bảo vệ Tổ quốc hơn.
Thế là, Cố Quân Thành ở nhà máy, đuổi Tiểu Điền về đơn vị.
Khi rảnh rỗi, lúc Lâm Thanh Bình , việc gì , bèn tổng hợp sách ôn tập và các bộ đề của cô, đợi cô tan về là giám sát cô bài.
Không chỉ bắt cô , mà còn bắt cả Thanh Vân cùng .
Sau khi xong, liền tranh thủ buổi tối giảng bài cho hai , khiến Cố Hữu Liên đến xem mấy , với Lâm Thanh Bình, “Chị thật sự bái phục! Hai các em khó khăn lắm mới gặp mặt, mà chịu nghĩ đến chuyện đại sự sinh con, cùng bài tập mỗi ngày?”
Cô thậm chí còn ám chỉ với Thanh Vân rằng, cô đang trở thành cái bóng điện siêu sáng, Thanh Vân vốn là thông minh, là hiểu ngay, tối hôm đó liền đến học nữa, kết quả, thầy giáo Cố đích đến bắt, lôi cô đến chỗ học.
Cố Hữu Liên lè lưỡi: Hóa do Thanh Vân ngốc, mà ngốc là đứa em ruột của cô.
Từ đó về , cô thèm quản nữa, thì !
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đến gần ngày thi.
Họ đăng ký dự thi ở huyện nhà, nên kỳ thi trở về huyện.
Lâm Thanh Bình cầm giấy giới thiệu nhà máy cấp, dẫn Thanh Vân trở về huyện kỳ thi, tất nhiên, cùng còn Cố Quân Thành.