Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:38:55
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù dậy, khẽ kêu lên một tiếng, khi sửa sang quần áo mới bò xuống.

Ngay lúc đó Tạ Duyên Chiêu ở giường cũng mở mắt: "Tỉnh , đói bụng ?"

"Mấy giờ ?"

Nguyễn Minh Phù xoa xoa cổ , đó xuống.

"Đã hai giờ chiều ." 

Tạ Duyên Chiêu vươn tay đồng hồ của .

Cô gái đối diện thấy chiếc đồng hồ tay Tạ Duyên Chiêu, kéo quần áo của đường. tâm trí của sớm Nguyễn Minh Phù chiếm lấy, gì còn quản những thứ khác.

Cô bất mãn trừng mắt .

"Em ngủ lâu như ." 

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Nguyễn Minh Phù mang theo vài phần buồn rầu : "Hình như cổ em trật ."

nghiêng đầu sang trái, lập tức cảm nhận cơn đau nhức.

"Đau…”

“Đừng nhúc nhích.”

Tạ Duyên Chiêu đặt tay vị trí đau của cô hỏi: “Ở đây ?”

Bàn tay to lớn chạm làn da trắng nõn của Nguyễn Minh Phù, khiến hai bên tai trở nên ửng đỏ. Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu chằm chằm phần gáy trắng nõn của cô, đó nhanh chóng rời như kẻ trộm.

", chính là chỗ .”

 Nguyễn Minh Phù mở miệng, bàn tay to lớn lập tức dừng ở chỗ đó dùng sức ấn mấy cái xuống, đau đến mức khuôn mặt xinh của Nguyễn Minh Phù trở nên vô cùng nhăn nhó.

Giọng của cô chút tủi mang theo chút mềm mại mới tỉnh dậy, cứ như đang nũng.

“Nhẹ một chút, đau!”

Cuối cùng Tạ Duyên Chiêu chỉ xoa lên vùng đó.

Nhìn làn da dần dần đỏ lên, chút chật vật cố về nơi khác.

Sau khi định cảm xúc trong lòng mới : "Bây giờ thì , còn đau nữa ?”

Nguyễn Minh Phù sửng sốt một giây, đó lắc đầu, lúc mới nở nụ : "Hả? Không còn đau nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-122.html.]

Ba đối diện thấy cảnh tượng đều trợn tròn mắt.

Cố Thanh Tùng Tạ Duyên Chiêu cảnh cáo, dám chuyện.

Người đàn ông lên phía chút cố kỵ: "Đồng chí, cũng lợi hại thật đó.”

Vốn dĩ định hỏi tổ tiên truyền cho , nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, nhanh chóng ngậm miệng .

Tạ Duyên Chiêu là một sôi nổi, thêm gì.

Đôi mắt đàn ông phớt lờ hiện lên vẻ bất mãn, đang gì đó, phụ nữ đối diện .

Hai mắt cô chớp chớp : "Mọi chung một toa xe, gặp tức là duyên. Chúng quen chút , cũng thể giúp đỡ .”

" .”

" tên là Lâm An Nhạc, là ở Hải Thành.”

 Lâm An Nhạc chỉ đàn ông mở miệng khi nãy : "Đây là trai , Lâm An Quốc."

Cố Thanh Tùng mở to hai mắt, : "Các Hải Thành , đồng chí Nguyễn cũng .”

"Thật trùng hợp, khó trách thấy cô gái trông quen như , thì là ‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌đồng hương .” ‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌

Hải Thành lớn cũng lớn, nhỏ cũng nhỏ.

Lâm An Quốc vô cùng tò mò.

Anh sinh và lớn lên ở Hải Thành nhiều năm, ngờ tới nơi còn một cô gái xinh như .

Nguyễn Minh Phù liếc : " sống ở đường Hải Ninh."

Đối phương đến địa danh , lập tức lời nào.

Đường Hải Ninh là trung tâm của Hải Thành, những gia đình tiền thế đều sống ở đây. Đương nhiên bây giờ tình cảnh của ở khu đó thê thảm.

Tuy điều kiện Lâm gia tệ, nhưng thể so sánh với những sống ở đó.

Lâm An Nhạc bĩu môi, nhỏ giọng : " còn cho là ai, thì là lão Cửu thối*.”

(*lão cửu thối: chắc là chỉ con cháu nhà giàu mà lớn trong nhà đang kết án nông trường ruộng)

Không khí trong xe chút lạnh lẽo.

Cố Thanh Tùng hổ.

Câu ý , ai ngờ lệch sang nghĩa khác. Anh định gì đó để giảm bớt bầu khí lạnh lẽo nhưng nên mở miệng như thế nào.

Loading...