----
Trong lòng Hứa Chư đầy căm phẫn đánh một cái: "Cùng lắm thì... Nếu Lục gia cũng đề cập tới chuyện hôn ước , nghĩa là bọn họ đổi ý, cô..."
Những lời đó của Hứa Chư Nguyễn Minh Phù rõ ràng.
" thật sự nuốt trôi cục tức đó!"
Lúc nhà họ Lục lập nghiệp thành công thì luôn dỗ dành cô, đó ném cũ sang một bên.
Loại hành động , cho dù là ở cũng đáng mắng.
Nguyễn Minh Phù tự nhận mắt của , cô gặp quỷ mới buông tha cho Lục Diễm.
Lục Diễm và Lục Dương khác .
Anh còn trẻ, dáng cũng còn dọa như Tạ Duyên Chiêu, các nữ đồng chí săn đón.
Hứa Chư ngược lo lắng cho Nguyễn Minh Phù, lo lắng chính là Lục Dương.
Lúc ở trạm xe, thấy rõ ràng, câu ‘cưới em’ của Lục Dương, là thật sự nghiêm túc, vốn dĩ kế hoạch gì cả.
Anh sang Tạ Duyên Chiêu.
Thấy đối phương vẫn giữ dáng vẻ như , thật khiến thể nào thấu suy nghĩ của .
Hứa Chư thở dài một .
Theo thời gian càng lâu, hai bên đường cũng càng ngày càng hoang vắng. Đợi khi xe chạy qua một khu rừng, về phía nửa giờ, lúc mới thấy cổng khu quân đội.
Lúc Tạ Duyên Chiêu đưa Nguyễn Minh Phù đến nhà khách của khu quân đội thủ tục nhập khu.
Hứa Chư còn bĩu môi : "Lão Tạ, hai chúng đều giống như cả thôi, cứ để đồng chí Nguyễn ở nhà là , bên đúng lúc còn một gian phòng trống, bảo vợ đặt thêm một cái giường ở đó, cần gì phiền toái như , ở nhà khách gì."
“Cái giống .”
"Có cái gì giống chứ."
Hứa Chư trừng Tạ Duyên Chiêu một cái: "Còn coi là em ?"
“Ở nhà khách thuận tiện hơn.”
Nguyễn Minh Phù ở nhà khác, như tiện chút nào. Tuy rằng Hứa Chư nhiệt tình, nhưng cô từng tiếp xúc với vợ , ai cô và Nguyễn Minh Phù hợp .
“Hợp thì , nếu chuyện sẽ hỏng bét.”
Ngay cả quan hệ của Hứa Chư và Tạ Duyên Chiêu cũng ảnh hưởng.
“Điểm đạo lý, vẫn là cô sáng suốt nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-135.html.]
"Được ."
Hứa Chư Kiến thấy Nguyễn Minh Phù như , cũng ép buộc nữa: "Vậy tối nay, bảo vợ thêm mấy món ngon, em và lão Tạ cùng tới ăn cơm ."
Nguyễn Minh Phù Tạ Duyên Chiêu.
Sau đó gật đầu: "Đến lúc đó sẽ tới đón em.”
Hứa Chư tiễn hai cửa:
"Vậy cũng quấy rầy hai , về đây.”
Đi với Tạ Duyên Chiêu ngoài lâu như , cũng nhớ nhung vợ hiền con thơ trong nhà.
Sau khi dọn phòng xong, Tạ Duyên Chiêu cất hết giấy tờ, đưa Nguyễn Minh Phù lên lầu.
Căn phòng dọn dẹp sạch sẽ, từ cửa sổ xuống, còn thể thấy biển hiệu phòng khách. Căn phòng hướng về phía nam, hứng đủ ánh mặt trời khiếm thứ bên trong đều ẩm mốc.
Tạ Duyên Chiêu đặt đồ xuống, cầm lấy bình nước bàn.
Anh thấp giọng : "Em ở chỗ chờ một chút, múc nước.”
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
Căn phòng đơn sơ. Ngoại trừ một cái tủ quần áo, một cái bàn, cùng với mấy cái ghế, thứ còn chính là một cái giường.
Nguyễn Minh Phù tìm một cái ghế xuống.
Ngồi xe lửa một ngày một đêm, cô sớm mệt mỏi rã rời .
“Ăn chút gì .”
Tạ Duyên Chiêu chỉ lấy nước, trong tay còn cầm thêm mấy cái bánh bao.
"Vẫn còn nóng."
Nguyễn Minh Phù nhận lấy bánh bao, lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ truyền đến: "Nhà khách còn bán bánh bao nữa ?"
Tạ Duyên Chiêu lấy hộp cơm , đó rót một ít nước.
“Nhà ăn ở đây bán một ngày ba bữa đơn giản.”
Tạ Duyên Chiêu dặn dò tiếp: “Nếu kịp ăn cơm, thể lên lầu hai ăn.”
“Ồ.”
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
Từ lúc bắt đầu lên xe, tuy rằng đàn ông thối luôn giúp cô việc, nhưng ngoài miệng thèm để ý tới cô. Cô cảm thấy, nếu cần thiết, đàn ông thối đoán chừng cũng chuyện với cô.
Nguyễn Minh Phù oán hận mà cắn lấy bánh bao.