----
Lúc Cố Ý Lâm những lời , vẻ mặt hớn hở.
Nguyễn Minh Phù: "......”
Không thời đại ngây thơ ?
Vì cô đụng một hai , chừng mực lớn đến mức đều thể so sánh với 50 năm .
“Nhớ kỹ, khỏe mạnh......”
“Nhớ kỹ nhớ kỹ." Nguyễn Minh Phù tỏ vẻ ghét bỏ.
“Mau lau nước miếng .”
Cố Ý Lâm đối diện đưa tay lau khóe môi, khi phản ứng chút tức giận.
"Hừ! Nếu chuyện gì, sẽ cúp máy.”
“Hai ngày nữa về, đến nhà ga đón nhé.”
“Trở về?! "
Cố Ý Lâm vẻ mặt khiếp sợ, "Có chuyện gì xảy thế? Không kết hôn ?”
Nói xong, ánh mắt của cô cũng rơi xuống một túi đồ lớn đặt ở góc phòng cung cấp. Đây đều là những món quà cưới mới mà cô lựa chọn kỹ lưỡng cho Nguyễn Minh Phù, mỗi món đều chứa đựng tâm huyết của cô .
Chỉ thế thôi , tặng ...
Vậy cô thể dùng mấy thứ để chế giễu Nguyễn Minh Phù.
Lúc cô còn đang suy nghĩ, bạn thấy cô tự chọn những thứ , từng thứ đều là tinh phẩm, là thứ nhất, nhất định sẽ tiêu chuẩn của cô cho kinh ngạc, đó tự ti mặc cảm, lóc nức nở thừa nhận cô gu hơn.
Chết tiệt!
Hiện tại cũng kết hôn, mấy thứ cô thể đưa ngoài ?
Nhớ tới Tạ Duyên Chiêu... Nguyễn Minh Phù lắc mạnh đầu.
Cô mới cần nhớ tới tên đàn ông đáng ghét !
“Không kết hôn nữa, chỉ cần trả lời tới đón thôi.”
Cố Ý Lâm mở miệng: "Đón chứ, đương nhiên đón!”
Đây là cơ hội để nhạo Nguyễn Minh Phù, cô đương nhiên sẽ bỏ qua. Đến lúc đó cô sẽ cô mí mắt, mỗi ngày nhạo cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-151.html.]
Trong mắt Nguyễn Minh Phù hiện lên vẻ hài lòng.
"Vậy cứ quyết định như , chờ nhờ mua vé xe xong sẽ cho xe..."
Hai buôn chuyện một lúc, Nguyễn Minh Phù mới cúp điện thoại. Sau khi trả tiền, cô bước ngoài.
Mặt đường mới mưa chút bùn lầy.
Trên chân Nguyễn Minh Phù mang một đôi giày cao gót nhỏ, chậm.
Phần lớn quân doanh xây dựng ở những nơi hẻo lánh, ngoại trừ phương tiện, chỉ còn một đặc điểm là phong cảnh . Con đường dẫn đến nhà khách trồng hai hàng cây, bên cạnh nhiều hoa dại vô danh dài hơn.
Nó giống như một bông hoa hướng dương, nhưng lớn bằng nó. Chỉ to bằng lòng bàn tay, đủ màu sắc mắt.
Nguyễn Minh Phù hái mấy đóa đặt trong tay, đang ngửi thì thấy cách đó xa một đang , ánh mắt sáng quắc chằm chằm cô.
Cô nhíu mày, nọ thấy thế cũng về phía cô.
“Đồng chí Nguyễn, vẫn khỏe nhỉ!”
Người tới mặt Nguyễn Minh Phù, mặt mày lạnh lẽo, giống như một khối băng tạo hình.
Đôi mày xinh của Nguyễn Minh Phù nhíu .
Đối với bất luận kẻ nào của Lục gia cô cũng hảo cảm gì, bao gồm cả Lục Dương chỉ gặp mặt hai ba .
Nguyễn Minh Phù cũng xuất hiện với nhà họ Lục, thèm để ý ngay, Lục Dương mở miệng gọi .
“Đồng chí Nguyễn, hôm nay đặc biệt tìm cô, việc bàn bạc.”
" với Lục gia các gì liên quan, cũng gì để !"
Nguyễn Minh Phù Lục Dương gằn từng chữ : "Tránh !"
Bị đối xử khách sáo như , sắc mặt Lục Dương vẫn đổi.
Biểu cảm mặt vẫn như cũ.
"Đồng chí Nguyễn, đến là vì hôn ước giữa Lục gia và Nguyễn gia."
Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu .
Khuôn mặt luôn luôn biểu cảm gì của Lục Dương mang theo vài phần chua xót.
"Đồng chí Nguyễn, là Lục gia xứng đáng với cô. Cô bồi thường gì cũng thể , chỉ cần thể nhất định sẽ .”
Hả?