----
Vậy khi nào thể ở?
Mặc dù Hồ Uyển Ninh đối xử với cô tệ, nhưng rốt cuộc vẫn là nhà khác, thể thoải mái quá.
Tạ Duyên Chiêu tính toán.
"Ít nhất cũng một tuần.”
“Lâu quá.”
Tính toán tỉ mỉ, một tuần cũng coi như là nhanh. Công trình lớn như , nếu chỉ một Tạ Duyên Chiêu còn khi nào mới thể ở .
Tạ Duyên Chiêu , cúi đầu nở nụ .
“Sao, em hy vọng nhanh chóng đây ở ?”
“Đương nhiên... " Nguyễn Minh Phù đối diện với ánh mắt trêu chọc của tên đàn ông đáng ghét, mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Nói thế thì cô dỗi tiếp ?
Vào đây ở đương nhiên theo đàn ông ở... Nhớ ngày đầu tiên tới đây, mấy quân tẩu mấy câu mặn mà, mặt Nguyễn Minh Phù đột nhiên biến sắc.
Cô lặng lẽ liếc thể Tạ Duyên Chiêu một cái, đó cúi đầu so sánh với .
Anh to gấp đôi cô luôn.
Cô sẽ đau c.h.ế.t ?
Nguyễn Minh Phù nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi khiếp sợ. Cô vô thức cách xa Tạ Duyên Chiêu, đến cửa .
Tạ Duyên Chiêu nào trong đầu cô đang nghĩ đến mấy chuyện trong sáng.
Một tay ôm bé mập mạp, một bên yên lặng ghi nhớ những chỗ cần tu chỉnh. Còn tìm thợ mộc đặt đồ nội thất, Nguyễn Minh Phù thích chưng diện như , còn thêm một cái bàn trang điểm......
Bên , Nguyễn Minh Phù đến hậu viện, lúc mới cảm thấy nhiệt độ mặt giảm chút ít.
Đối với Nguyễn Minh Phù mà , hậu viện mới là bất ngờ khiến cô phấn khích.
Không chỉ gió, ngước mắt lên là thể thấy dãy núi kéo dài dứt. Lúc chỉ là một mảnh xanh đen, mùa xuân tới sẽ xanh biếc xinh .
Sau nhà xây một cái chòi nghỉ mát, nhàn rỗi thể ở chỗ hóng gió, uống , đó mới gọi là dễ chịu.
Nghĩ cũng cảm thấy .
Cũng giống như bên nhà Hứa Chư, bên cũng một căn phòng nhỏ phòng bếp.
Phòng bếp đều giống , Nguyễn Minh Phù thoáng qua một cái thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-171.html.]
lúc , bầu trời từ bay tới một đám mây đen. Một giây , hạt mưa to như hạt đậu liền rơi xuống, mất mấy giây mới trời mưa.
Nguyễn Minh Phù vội vàng xách váy chạy nhà.
Cũng đúng lúc, chân nhà, chân mưa càng lúc càng lớn.
Chỉ chốc lát , mặt đất dần dần tích lên một cái một cái vũng nước nhỏ.
Gió thổi tới đều mang theo nước, trùng hợp xoa dịu nóng Nguyễn Minh Phù.
“Cuối cùng trời cũng mưa." Nhìn mưa càng lúc càng lớn, Nguyễn Minh Phù vui.
"Thảo nào oi bức như , thì là sắp mưa .”
Lúc cô chuyện, Tạ Duyên Chiêu cũng ôm em bé tới.
Đây là trận mưa thứ hai khi cô đến doanh trại.
Sợ em bé dầm mưa, hai trở giữa phòng. Cẩu Đản sợ, trời mưa khiến nó vui vẻ hơn bất cứ nào. Nó giống như vui vẻ, lao trong mưa chạy trở về.
Còn vui vẻ vẫy đuôi về phía Nguyễn Minh Phù.
Nguyễn Minh Phù còn dám để nó nhào , lông Cẩu Đản ướt nhẹp, nước mưa từ nó chảy xuống, nhanh mặt đất một vũng nước.
Cẩu Đản còn thích lăn lộn mặt đất.
Người nó đang ướt, mặt đất nhiều bụi bặm, lăn một cái dính đầy bùn.
Nguyễn Minh Phù đành lòng thẳng, lặng lẽ sang chỗ khác.
Đứng ở trong phòng, bên ngoài mưa dồn dập, giọng Tạ Duyên Chiêu trầm thấp vang lên: "Em nghĩ xem trang trí nhà như thế nào?"
Anh thì ?
Trong mắt Nguyễn Minh Phù mang theo kinh hỉ: "Em biến thành cái dạng gì cũng ?”
Nói thật !
Cô càng ngày càng thích .
"Đều theo ý em." Tạ Duyên Chiêu sờ mặt cô, trong mắt mang theo ý , "Hả?”
Chết tiệt!
Tất cả sắp xếp theo ý cô, ai mà thích.
Quan trọng nhất chính là cần cô động tay, chỉ cần mà thôi, chuyện gì cũng do Tạ Duyên Chiêu .
Đối với Nguyễn Minh Phù mà , cô nên quá vui vẻ mặt .
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu sâu thẳm, tay cũng thỏa mãn với điểm tiếp xúc . Chậm rãi trượt xuống, vuốt ve cần cổ xinh yếu ớt của Nguyễn Minh Phù.