----
Anh bình tĩnh : "Lại đây.
Trên Nguyễn Minh Phù còn nước, tóc khô cũng ướt sũng, đuôi tóc đang nhỏ nước.
Tạ Duyên Chiêu thấy , bàn tay to cầm lấy khăn tay trong tay cô, giúp cô lau tóc.
Ban ngày tuy rằng nóng, nhưng nhiệt độ nơi chênh lệch lớn, đến buổi tối trời lạnh.
Tóc Nguyễn Minh Phù lau khô, sẽ cảm lạnh.
“Anh nhẹ một chút.”
Tạ Duyên Chiêu là đàn ông, lực tay cũng mạnh, Nguyễn Minh Phù chỉ cảm thấy da đầu sắp kéo xuống một lớp.
May mà tóc cô chắc khỏe rụng, nếu Nguyễn Minh Phù nhất định liều mạng với .
“Ngày mai theo gặp một .”
“Người nào?”
Nguyễn Minh Phù mở to đôi mắt đào hoa xinh tò mò hỏi .
"Lần cũng gặp nào.”
Tên đàn ông chó trực tiếp dẫn cô qua, hại cô một chút chuẩn cũng .
Bây giờ nghĩ còn một bụng tức giận.
Đầu óc Nguyễn Minh Phù chợt lóe sáng.
Anh sẽ dẫn cô gặp ba chứ?
Mặc dù cô gặp qua bà ngoại của Tạ Duyên Chiêu, nhưng bao giờ qua tin tức liên quan đến nhà của trong miệng .
Thật sự kỳ quái.
“Bọn họ xứng.”
Thanh âm Tạ Duyên Chiêu đổi, sắc mặt bình tĩnh như lúc ban đầu. trong lời , hề che giấu bất mãn đối với ba .
Cô nghi hoặc về phía .
Cô kịp thì mái tóc khô nửa chừng bỗng che kín khuôn mặt, cản trở tầm của cô.
Nguyễn Minh Phù: "...”
“Tạ Duyên Chiêu, xem chuyện !”
Nguyễn Minh Phù luống cuống tay chân vén tóc mặt , hai mắt giận dữ trừng .
Người đàn ông cũng bận tâm cô đang giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-186.html.]
Nhìn khuôn mặt cô nước nóng hun qua, tựa như bôi phấn hồng hoa đào, đôi môi đỏ mọng xinh , đôi mắt ngấn nước... yết hầu Tạ Duyên Chiêu khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng sâu.
Nguyễn Minh Phù hề ý thức sự nguy hiểm đang đến.
Cô đưa tay vuốt mái tóc dài của , dùng lược chải .
Từ khi qua đây Nguyễn Minh Phù vẫn cắt tóc. Tóc của nguyên chủ vốn dài bây giờ còn dài hơn, đến thắt lưng cô.
Cô sờ sờ đuôi tóc, đang định cầm khăn lông trong tay Tạ Duyên Chiêu lau .
Lại túm chặt buông, thoáng dùng sức một cái, Nguyễn Minh Phù lập tức kéo ngã.
Giống như một phụ nữ xinh lao vòng tay .
Cảm nhận sự mềm mại , còn mùi thơm nhàn nhạt từ đối phương truyền đến.
Hầu kết gợi cảm của Tạ Duyên Chiêu càng nhúc nhích nhiều hơn.
Đôi mắt trở nên u ám, ánh mắt Nguyễn Minh Phù giống như đang một con mồi, tràn đầy cướp đoạt và chiếm hữu.
Bàn tay đặt lưng cô từ từ siết chặt, để Nguyễn Minh Phù đến gần hơn.
Nguyễn Minh Phù đùi Tạ Duyên Chiêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dán n.g.ự.c , cô ngẩng đầu lên, thở của đối phương trực diện mà đến.
Trên môi nóng lên, đối phương cạy môi cô , công thành chiếm đất.
Tạ Duyên Chiêu hung dữ.
Lúc càng hung dữ.
Môi Nguyễn Minh Phù tê dại, bộ dáng hung ác của như ăn cô bụng, khiến cô sợ hãi, nhịn rụt về phía .
bàn tay gáy ấn cô khiến hai gần hơn.
Bàn tay to eo càng siết chặt, khiến hai dán sát , phản ứng thể đối phương càng rõ ràng truyền tới.
“A…”
Nguyễn Minh Phù đấu tranh.
kiến càng thể lay động cây lớn, chút giãy dụa giống như gãi ngứa, những ngăn cản đối phương mà còn khiến càng hưng phấn hơn.
Một lúc lâu , Tạ Duyên Chiêu mới buông Nguyễn Minh Phù .
Thân hình cao lớn cúi xuống, cằm tựa đầu vai gầy yếu của Nguyễn Minh Phù. Anh nhanh chóng thở dốc, bình phục cảm giác phá xiềng xích đáy lòng.
Tạ Duyên Chiêu gắt gao ôm Nguyễn Minh Phù trong lòng, con ngươi cụp xuống cũng đem dục vọng mãnh liệt che khuất đáy mắt.
Giống như một ngọn núi lớn đè lên, Nguyễn Minh Phù nhịn giật giật, đối phương ôm chặt hơn.
Mái tóc dài nửa khô của cô rối tung lưng, gương mặt xinh .