----
Chỉ là con của chị dâu Lâm thì bận học, chị dâu Vương thì chê mấy đứa nhóc quy củ phép tắc nên mang theo luôn.
Những món mà Nguyễn Minh Phù gói đều là thịt và đồ ăn.
Cho dù đây là thức ăn thừa còn dư nhưng họ cũng bận tâm. Ở thời đại ngay cả cơm cũng ăn đủ no thì thịt ăn cũng quý hoá lắm . Hơn nữa cũng do tự tay nên cũng thấy yên tâm hơn.
"Cảm ơn em dâu."
Bọn họ cũng từ chối: "Vậy bọn chị khách khí."
Đã đến nhà khác ăn cơm mà còn mang đồ ăn về như thì thật ngại quá.
Nguyễn Minh Phù chỉ dọn sạch bàn ăn của cô xong thì mấy đàn ông bên bàn của Tạ Duyên Chiêu vẫn còn uống, thật sự họ tính uống say về ?
Cô nhớ lúc .
Lại thấy những bàn đều uống say bảy tám phần , ai nấy đều ngã trái ngã gục xuống bàn.
"Hắc hắc, lão Tạ đừng , mau, mau tới đây uống !"
"Uống... Uống, nhất định ..."
Người đàn ông còn xong thì gục xuống bàn, nhắm mắt ngủ.
Nguyễn Minh Phù nhắm mắt .
Với tửu lượng còn hổ mà còn tìm uống cùng nữa chứ.
Cô ngẩng đầu lên, về phía Tạ Duyên Chiêu.
So sánh với ngàn ly say đợt thì hai mắt của tên đàn ông thối chút mơ hồ, hai má ửng hồng, thoạt thì cũng giống như say .
Thân hình cao lớn của dựa lưng ghế, bàn tay thon dài cứ mân mê ly rượu rỗng ở bàn. Anh cảm nhận ánh mắt Nguyễn Minh Phù nên khoé miệng nhếch lên.
Nguyễn Minh Phù nuốt nước miếng.
Trước đây cô từng thấy qua tên đàn ông thối như .
Tuy rằng đều tỏa một khí tức nguy hiểm nhưng giống như điều gì đó cần tâm sự .
Thật con nó quá mê !
Dưới ánh mắt mãnh liệt của , Nguyễn Minh Phù nhịn mà lùi một bước.
"Em dâu bát để ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-204.html.]
Nghe thấy tiếng kêu của Hồ Uyển Ninh từ trong bếp truyền đến, Nguyễn Minh Phù như trút gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm một . Cô dám Tạ Duyên Chiêu nữa mà nhấc chân bước nhanh về phía phòng bếp.
Sau khi bếp, thật lâu cô cũng dám .
"Em dâu?"
Đây là thứ ba Hồ Uyển Ninh gọi Nguyễn Minh Phù, lúc cô mới khôi phục tinh thần.
"Em mệt sai? Nếu hôm nay em nghỉ ngơi sớm một chút ?"
Cũng chỉ Hồ Uyển Ninh là hiểu cô nhất, đổi nếu là khác thì lẽ họ nghĩ Nguyễn Minh Phù đang xem thường họ .
Tất cả việc trong bếp đều mấy chị dâu hết.
Sợ cô quá bận rộn nên họ cũng rửa bát xong , Nguyễn Minh Phù cũng chỉ thể nấu một ít canh thôi.
Vì cô mệt chứ?
Nguyễn Minh Phù định thì phía đột nhiên truyền đến động tĩnh.
"Hẳn là chị dâu Lâm và những khác về ."
Hồ Uyển Ninh cởi tạp dề xuống: "Thời gian cũng còn sớm nữa, chúng cũng nên trở về thôi."
Về phần tiểu mập thì nhóc ngủ hơn một tiếng .
Nguyễn Minh Phù cũng giữ họ .
Nhìn thấy họ đỡ chồng của lên, Nguyễn Minh Phù mím môi : "Sao để lão Tạ giúp hai một tay ?"
Trời cũng dần tối xung quanh cũng đèn nữa, giúp đỡ là một con ma men say rượu lỡ như đường xảy chuyện gì thì bây giờ?
Ngô Cương vung tay lên: "Không, ! ... Chúng thể tự ."
Nhìn bộ dạng phân biệt đông nam tây bắc của , Nguyễn Minh Phù càng trở nên lo lắng.
Cô nên chịu trách nhiệm xử lý việc thì hơn.
Tiểu đoàn trưởng Trần lên và : "Em dâu cần lo lắng , sức lực của khá lớn... Có …"
Vừa dứt lời liền nhận ngay một cái tát tay.
Tiểu đoàn trưởng Trần ủy khuất ôm cánh tay của : "Em… Bà mụ , vì đánh chồng cơ chứ?"
"Là đánh đấy."
Chị dâu Vương tát một cái.