Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:54:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nguyễn Minh Phù thấy cửa phòng bệnh mở , vội vàng trốn một góc.

Thấy ba từ bên trong .

Dẫn đầu là một ông lão khí thế phi phàm.

Giọng hẳn là của ông .

Có thể chuyện với một đoàn trưởng bằng thái độ như , chức vụ của ông chắc cũng nhỏ. Nguyễn Minh Phù nghiêng , dám nữa.

Đợi bọn họ xa, lúc cô mới .

Trong phòng, Hứa Chư đang giường chuyện với Tạ Duyên Chiêu, thấy , ngẩng đầu một cái : "Chị dâu, chị đến ."

"Anh chứ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh của Nguyễn Minh Phù tràn đầy lo lắng, lẽ là bởi vì gấp gáp nên thở của cô chút dồn dập.

Nhìn thấy vẻ quan tâm mặt cô, trong lòng Tạ Duyên Chiêu vô cùng thỏa mãn.

"Không ."

Hứa Chư vội vàng mở miệng: "Chỉ là đạn sượt qua, gì nghiêm trọng."

Thấy bộ dáng của Tạ Duyên Chiêu thật sự giống như vấn đề gì, Nguyễn Minh Phù mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gần, thấy miếng băng cánh tay của , cau mày.

"Xảy chuyện gì?"

Đang yên đang lành, đột nhiên đạn bắn, nhiệm vụ?

Hứa Chư lên: "Hai chuyện , xem xem bác sĩ dặn dò gì ."

Nói xong, trong lòng Hứa Chư thầm khen ngợi quá tinh tế.

Ra tới ngoài cửa, còn bụng đóng cửa .

Nguyễn Minh Phù : "Rốt cuộc xảy chuyện gì?"

"Quan tâm ?"

Tạ Duyên Chiêu chằm chằm cô, bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào đó.

"Đương nhiên ."

Cô cũng mới kết hôn vài ngày trở thành góa phụ.

Nguyễn Minh Phù trả lời chắc như đinh đóng cột.

Câu chạm thẳng trái tim của Tạ Duyên Chiêu, nở nụ .

Nguyễn Minh Phù liếc một cái.

Trong lòng thầm mắng đúng là bệnh thần kinh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-231.html.]

Có điều, dáng vẻ khi rộ lên của thật sự trai, vẻ hung dữ cũng tiêu tán ít. Nguyễn Minh Phù cảm thấy, nếu chịu nhiều hơn thì quá !

"Được , rốt cuộc xảy chuyện gì?"

Nếu thương, Nguyễn Minh Phù còn lâu mới hỏi: "Nói mau!"

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đôi mắt như phủ thêm một tầng hào quang.

"Lại đây."

Nguyễn Minh Phù hừ một tiếng.

Bảo cô qua là cô qua , cô cũng cần mặt mũi!

đến xuống chỗ Hứa Chư đó, cho tức c.h.ế.t !

Tạ Duyên Chiêu thấy thế, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

cũng ép buộc cô, lúc mới : "Anh đến tìm em Lục gia đánh một trận."

Nguyễn Minh Phù trừng to hai mắt: "Anh hết ?"

Nói xong, Nguyễn Minh Phòng liền cảm thấy đang hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc. Hiện nay, để việc quản lý nghiêm ngặt hơn, nội dung các cuộc điện thoại đều sẽ lưu .

Chắc chắn hỏi.

Lần đánh rõ ràng cũng là vì trút giận cho cô.

Trong lòng Nguyễn Minh Phù hài lòng, nhưng mặt biểu hiện .

"Vậy vết thương của ?"

Năng lực của cần bàn cãi, dù thể đánh Chu Bằng thành bộ dạng như là đủ để chứng minh .

Tuy rằng Lục Dương cũng mạnh, nhưng theo cô thấy cũng mạnh bằng Tạ Duyên Chiêu, Lục Diễm thì càng cần .

Hai mắt Nguyễn Minh Phù lóe lên: "Lục Diễm cầm s.ú.n.g b.ắ.n thương?"

Với tính cách lỗ mãng đó của thì quả thật thể loại chuyện .

Tạ Duyên Chiêu nhẹ nhàng : "Không gì đáng ngại, cần lo lắng."

May mắn hôm nay tới là , nếu như đổi là Nguyễn Minh Phù, e là càng kết quả .

Sợ Nguyễn Minh Phù lo lắng, tiếp.

"Chúng về nhà thôi."

Nguyễn Minh Phù gật đầu.

Anh thương ở cánh tay , ngược ảnh hưởng gì quá lớn.

Hai rời khỏi phòng bệnh, vặn đụng Hứa Chư mang thuốc tới: "Hai định trở về ?"

"Ừm." Nguyễn Minh Phù khẽ lên tiếng: "Bệnh viện thế nào nữa cũng thoải mái bằng ở nhà."

Loading...