----
Cô đang định cất kéo, đột nhiên Tạ Duyên Chiêu ôm lên.
Nguyễn Minh Phù sợ hãi kêu lên một tiếng, kéo trong tay rơi xuống đất, phát tiếng vang chói tai.
Cô còn đang mắng, Tạ Duyên Chiêu lạnh lùng : "Vậy đến phiên ."
Vừa dứt lời, Nguyễn Minh Phù ném xuống giường.
Cú ném cô sững sờ mất một lúc, đợi đến khi cô kịp phản ứng thì bóng dáng to lớn của bao trùm lấy cô.
Nguyễn Minh Phù thể động đậy.
Còn kịp tức giận, thấy đôi mắt nhiễm đầy dục vọng của , Nguyễn Minh Phù nuốt nước miếng, đột nhiên chút sợ hãi.
"Tạ Duyên Chiêu, đang thương."
Cho nên, hãy tha cho cô !
Tạ Duyên Chiêu đương nhiên sẽ dễ dàng buông tha cho cô như .
Khóe miệng đàn ông cong lên, khiến Nguyễn Minh Phù bất giác run rẩy, chỉ hận thể tát một cái.
Mẹ ơi! Đang yên đang lành trêu chọc gì!
"Lão Tạ, đang thương, thể dùng sức..."
Ai ngờ xong câu , vẻ mặt Tạ Duyên Chiêu càng thêm kỳ quái hơn.
Anh vẫn đang đè lên Nguyễn Minh Phù, trong mắt mang theo vài phần nghi ngờ: "Ồ?"
Nguyễn Minh Phù gật đầu lia lịa.
Cho nên, mau buông cô !
Tạ Duyên Chiêu khẽ , ghé tai cô nhẹ giọng : "Tay thể dùng sức, thì dùng miệng cũng ."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Chờ !
Cô ý đó, cứu với!
Tạ Duyên Chiêu vẻ mặt hoảng hốt của Nguyễn Minh Phù, khẽ cắn một cái xương quai xanh tinh xảo của cô...
Ngày hôm , Nguyễn Minh Phù quả nhiên dậy muộn.
Cô sấp giường, hồi tưởng chuyện xảy đêm qua, vẻ mặt hổ phẫn nộ đập mạnh lên gối mấy cái.
Đồ đàn ông thối tha!
Cư dân mạng đời sai, dính dáng tới đàn ông là xui xẻo cả đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-233.html.]
Đêm qua còn hung bạo hơn bình thường.
Vừa giày vò cô, còn hỏi già ?
Nếu Nguyễn Minh Phù trả lời , sẽ hung hăng "giày vò" thêm một trận. Một lát , hỏi mấy câu hỏi tương tự.
Còn đáng ghét hơn chính là, ép cô gọi là chồng.
Nhớ tới hàng loạt cách xưng hô hổ phía , Nguyễn Minh Phù nghiến răng nghiến lợi.
Càng nghĩ càng tức, Nguyễn Minh Phù oán hận đ.ấ.m thêm một phát xuống giường.
Tên đàn ông thối tha!
cô chỉ tức giận đến khi xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng là một bữa mỳ ngon, hợp khẩu vị, ăn xong thì cơn giận của Nguyễn Minh Phù cũng tiêu tan hơn một nửa. Sau đó dỗ dành cô, một nửa cơn giận còn cũng còn.
Nguyễn Minh Phù: "...'
Đánh ghét! Bị nắm thóp !
Nguyễn Minh Phù còn tí mặt mũi nào nữa.
Bị ông Cố lệnh ở nhà, rảnh rỗi liền thu dọn sân một chút.
Mặc dù mùa hè trôi qua hơn phân nửa, nhưng lúc mới chính là thời điểm thích hợp nhất để trồng củ cải.
Tuy cánh tay Tạ Duyên Chiêu thương, nhưng vết thương căn bản ảnh hưởng gì đến , huống hồ vẫn còn tay trái. Cho dù thương là như nhưng vẫn nhanh nhẹn hơn Nguyễn Minh Phù nhiều.
Rất nhanh, mảnh sân nhà xới xong.
Nguyễn Minh Phù những hạt giống khác , tò mò hỏi: "Loại là gì?"
"Cải trắng."
"Hả?" Nguyễn Minh Phù chút thất vọng: "Sao ngoài củ cải thì cũng chỉ cải trắng thôi ?"
Không trách Tạ Duyên Chiêu , nếu như trồng sớm một chút, lẽ các loại cây thể trồng sẽ phong phú hơn nhiều. bây giờ là tháng tám , chỉ thể trồng như thế thôi.
Đợi đến mùa đông, tuyết ở đây thể rơi sâu đến đùi, đến lúc đó cây gì cũng sẽ c.h.ế.t cóng.
Tạ Duyên Chiêu giải thích một phen, lúc mới mở miệng tiếp: "Hay là tìm chút cà rốt về trồng nhé?"
Mặc dù cà rốt cũng chịu lạnh, nhưng nó thể thu hoạch khi mùa đông tới.
Trong nhà tủ lạnh, thể bảo quản 2-3 tháng.
Nguyễn Minh Phù yếu ớt như , thể mỗi ngày đều ăn cải trắng và củ cải , trồng chút cà rốt cũng coi như thể đổi khẩu vị.
Trong lúc Tạ Duyên Chiêu còn đang suy tư, sắc mặt Nguyễn Minh Phù tái mét.
cũng còn cách nào, đành uể oải : "Được ."
Có còn hơn .