----
Nguyễn Minh Phù còn kịp giáo sư Hồ tiếp.
“ cô chút khó khăn, nhưng bây giờ thật sự cách nào khác.”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cô khó khăn chút nào.
Lần giáo sư Hồ mời Nguyễn Minh Phù đến hỗ trợ, đãi ngộ khiến cô cũng d.a.o dộng . Chỉ tiếc đó xảy nhiều chuyện, cô mới từ chối.
“Giáo sư Hồ, ông cần giúp việc gì thì cứ , nếu thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
Giáo sư Hồ thích nhất điểm của Nguyễn Minh Phù, một sảng khoái!
“Chuyện là một phiên dịch viên ốm, trong lúc cấp bách tìm thế, cô xem….. thể tới hỗ trợ phiên dịch ?”
Nguyễn Minh Phù chút thất vọng: "Có xa ?"
Nhớ cảnh ngộ xe lửa, hứng thú lớn nhất của cô đều biến mất.
Mà giáo sư Hồ đối diện hai mắt sáng ngời, "Không xa, xa, ở trong thành phố. Buổi sáng sẽ đón cô, buổi tối thể đưa cô về.”
“Vậy thì quá.”
Chân mày Nguyễn Minh Phù giãn , đồng ý luôn. Dù xe đưa đón cô cũng cần vất vả, còn thể mở rộng mối quan hệ.
Thật tuyệt.
Đầu dây bên Hồ giáo sư cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cứ quyết định như , sáng mai cho xe đến đón cô.”
Nói xong chính sự, hai cúp điện thoại.
Tiền điện thoại năm nay đắt, vẫn tiết kiệm một chút.
……
“Chị dâu, chờ lâu ?”
Nguyễn Minh Phù từ xa thấy Hồ Uyển Ninh vẫn còn ghế, cô vội vàng tới.
“Bao lâu nhỉ? " Hồ Uyển Ninh khoát tay áo, "Chưa tới mười phút .”
“Mãi mới thể để tên nhóc nghịch ngợm cho ba nó trông, chị về muộn một chút.”
Nguyễn Minh Phù cũng bật .
Mặc dù bé thích chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-253.html.]
trẻ con thông thường đều một bệnh chung, đó chính là bám . Hơn nữa những đứa trẻ nghịch ngợm khác thỉnh thoảng thể đánh một trận cảnh cáo, nhưng mà bé từ nhỏ ngoan ngoãn, còn giả vờ đáng thương.
Hồ Uyển Ninh dáng vẻ đó của nỡ đánh .
Hôm nay Hứa Chư nghỉ phép, Hồ Uyển Ninh vội vã để bé cho trông, tìm Nguyễn Minh Phù.
Hồ Uyển Ninh lên, : "Không em xem vườn rau , thôi.”
“Được.”
Nói là đất, thật là khu đất hoang gần khu tập thể khai khẩn mới thành khu đất trông rau.
Mảnh vườn rau của mỗi gia đình đều lớn.
Mấy quân tẩu cũng tận dụng tối đa, ngay cả những khe rãnh cũng trồng mấy cây đậu nành .
Ngoại trừ mấy mảnh đất hoang thì những chỗ khác đều trồng nhiều hoa màu.
mà mùi thì dễ chịu lắm.
Nguyễn Minh Phù nín thở, dịch sang bên cạnh một chút mới cảm thấy khá hơn.
"Tất cả đều ở nhà lầu."
Hồ Uyển Ninh tới bờ ruộng,: " mà chị thấy là nhà trệt vẫn hơn. Chưa tính những cái khác, ít nhất nó sân , sân thể trồng một chút rau xanh linh tinh. Chứ nhà lầu thì trồng ở ?"
Cả một gia đình chỉ ruộng rau thì mà đủ .
Nguyễn Minh Phù gật đầu đồng ý.
“Chị dâu đúng.”
Khuôn mặt dịu dàng của Hồ Uyển Ninh mang theo nụ : "Lúc lão Hứa chọn nhà lầu, chị mắng cho một trận.”
Như thể nghĩ đến chuyện gì vui, nụ mặt cô càng tươi tắn.
Đi về phía vài bước, Hồ Uyển Ninh chỉ một mảnh đất.
"Đây là chỗ phân cho em.Còn mảnh bên trái chính là của chị."
Nguyễn Minh Phù nhíu mày, hỏi: "Chị dâu, mảnh đất của em trồng?”
Hồ Uyển Ninh chỉ mảnh đất , trồng nhiều cải trắng xanh mơn mởn. Thân trắng và lá xanh tươi mắt.
"Bên cũng là chị trồng."
Hồ Uyển Ninh giải thích một câu: "Mọi thấy đất bỏ thì tiếc, nên mới trồng thêm ít rau. Em dâu, nếu em trồng cái gì thì với chị, chị giúp em nhổ mấy cái ."
Đây coi như là luật ngầm ở khu tập thể.