----
mà trông mảnh đất quá nhỏ, chỉ ba mét vuông, đủ cho một nhà ăn, chỉ thể trồng tạm chỗ của khác trồng.
Đến khi phân chỗ đó thì cứ nhổ là .
"Không cần cần, trông chúng cũng lớn."
Nguyễn Minh Phù với Hồ Uyển Ninh nên ngại chút chuyện , "Hơn nữa, em còn nghĩ nên trồng cái gì."
Quan hệ của hai đương nhiên cần , Hồ Uyển Ninh cũng cố chấp nữa.
“Vậy , chờ khi nào em nghĩ xong thì với chị.”
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
Thực là vì bây giờ giống để trồng.
Rau mùi trồng ở phía nam còn thể sống sót qua mùa đông, còn trồng ở đây thì đóng băng c.h.ế.t thì cũng tuyết chôn vùi.
Ngoài củ cải trắng và bắp cải , cô cũng trồng gì khác.
Cả hai món Nguyễn Minh Phù đều thích ăn.
Nguyễn Minh Phù cũng việc ở nông thôn vài ngày mới nhiều kiến thức trồng trọt học, thật đau đầu.
Nguyễn Minh Phù đang suy nghĩ, Hồ Uyển Ninh xổm hái nhiều cải trắng. Cuối cùng, cô chia một nửa cho cô.
"Bây giờ là lúc loại cải trắng ăn ngon nhất. Về xào với mỡ heo, thơm ngon."
Chính vì món ngon nên cô mới trồng nhiều.
“Cảm ơn chị.”
Nguyễn Minh Phù cũng khách sáo với cô .
" , em thấy bên còn trồng ít ngôn. Ở trong cũng thể trồng lương thực ạ?"
Nhìn theo chỗ cô chỉ thấy một ruộng ngô lớn dày đặc, cao quá đầu .
“Quân đội trồng lương thực thì lương thực lấy từ ?” Hồ Uyển Ninh : "Đừng bộ đội, ngay cả mảnh đất trong viện chia cho chúng , cũng nhiều quân tẩu trồng lương thực."
Tiền trợ cấp của những đàn ông trong nhà tiêu đến giữa năm sẽ còn nữa.
Mọi thường đổi mì, gạo thành lương thực thô, kiểu gì cũng thể chống đỡ đến cuối năm. Nếu gia đình nhiều con còn căng thẳng hơn nên thể nghĩ cách.
Nguyễn Minh Phù nhíu mày, "Nếu hậu phương đến theo quân, bộ đội sắp xếp công việc gì ?”
“Có thể bao nhiêu công việc chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-254.html.]
Công việc nhiều hơn nữa cũng đủ vì sư nhiều thì cháo ít.
Bấy giờ họ chỉ sắp xếp cho những nhà đặc biệt khó khăn, đông con, ăn bữa bữa . Chứ những gia đình bình thường khác thì .
"Vậy họ sống thế nào?"
Nguyễn Minh Phù tưởng tượng nổi.
Nguyên chủ xuống nông thôn dù khổ dù mệt, cũng đói. Mà đối với Nguyễn đại tiểu thư mà , cảm giác đói bụng càng xa thể với tới.
Hồ Uyển Ninh lắc đầu: "Ai ."
Lúc hai đang chuẩn trở về ngang qua một ruộng ngô thì tiếng sột soạt vang lên.
Trong khung cảnh trống trải yên tĩnh, dễ khiến liên tưởng đến những viễn cảnh đáng sợ.
Nguyễn Minh Phù nổi da gà, lùi vài bước.
“Chị dâu, chị dâu......”
Hồ Uyển Ninh vốn sợ nhưng Nguyễn Minh Phù ảnh hưởng cũng bắt đầu luống cuống.
Cô nuốt nước miếng, : "Đừng sợ.”
Ánh mắt Hồ Uyển Ninh chằm chằm thứ di chuyển ngừng , nhặt một cây gậy to bằng ngón trỏ mặt đất đẩy chỗ cỏ dại .
Một bóng dáng gầy trơ xương xuất hiện mặt hai .
Nguyễn Minh Phù thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ ơi, cô sợ chết, còn cho rằng giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ .
"Thiết Trụ, cháu ở đây?"
Rõ ràng Hồ Uyển Ninh quen đứa bé .
Thiết Trụ rõ ràng lo lắng khi thấy giọng , nhưng vẫn đầu .
Lúc Nguyễn Minh Phù mới thấy dáng vẻ của đứa bé .
Trông bé vẫn còn nhỏ, năm, sáu tuổi. Gầy trơ xương, cả chắc hai lạng thịt. Người ở thời đều gầy, hiếm lắm mới thấy béo.
Nguyễn Minh Phù cũng để ý.
mà đứa bé thật sự bẩn, quần áo lấy của ai sửa, vá trùm vá đụp, giống như thằng bé ăn mày.
Khuôn mặt đen đúa vì bẩn, vết đen quệt lung tung khắp mặt.
Cơ bản rõ dáng vẻ của bé như thế nào.