----
Khi những lời , cô dường như thể thấy tiếng nghiến răng của đàn ông thối.
Nguyễn Minh Phù: "..."
Bây giờ cô thực sự .
Cứu mạng!
Hai cô đàn ông thối đều bắt, cô chỉ đây là vận may gì.
Hu hu hu, về cô cẩn thận lời và hành động của .
Tạ Duyên Chiêu Nguyễn Minh Phù mới Tạ Ngâm.
Đối phương giống như chuột gặp mèo.
"Anh, em nên phiền chị dâu. Em sai , em ngay bây giờ."
Tạ Ngâm quan sát biểu cảm của Tạ Duyên Chiêu. Cô thấy ý kiến gì, nhanh chóng bỏ chạy.
Nguyễn Minh Phù: "..."
Hai hợp tác với bắt nạt cô .
Hiện tại nơi chỉ còn cô và Tạ Duyên Chiêu.
Làm bây giờ, hình như tình hình trở nên hổ hơn...
Cô ngượng ngùng đối phương, chỉ con đường phía : "Anh về , em tự lo cho . Hội chợ sắp bắt đầu , em qua đó chuẩn ."
Tạ Duyên Chiêu bình tĩnh cô: "Em giải thích gì ?"
Nguyễn Minh Phù: "..."
Cô hổ đến mức đào một cái hố để chui xuống.
Thấy cô vẫn gì, trong mắt Tạ Duyên Chiêu mang theo ý . Anh vươn ngón tay thô ráp nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng.
"Ừm…"
Nguyễn Minh Phù ngây .
đàn ông thối đây là , nếu khác phát hiện là xong đời!
Nguyễn Minh Phù ngượng tức, dùng hết sức đẩy ngoài.
sức mạnh của hai cùng đẳng cấp, sức lực nhỏ bé của cô như đang gãi ngứa cho Tạ Duyên Chiêu.
Đôi mắt cô ướt, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô hình. Nguyễn Minh Phù đưa tay vỗ cơ n.g.ự.c to lớn của đàn ông, lộ vẻ từ chối.
May là đàn ông thối mất lý trí.
Sau một lúc chơi đùa, mới thả cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-287.html.]
Trong mắt Tạ Duyên Chiêu tối tăm, mang theo bóng đen vô tận, giống như nuốt chửng cô. Anh ôm chặt cô, dịu ngọn lửa dâng lên trong lòng.
Nghĩ đến lời , nghiến răng nghiến lợi: "Để xem buổi tối xử lý em như thế nào."
Tính cách nhỏ của Nguyễn Minh Phù mới xuất hiện, xong lời lập tức nản lòng.
"Em, em chỉ linh tinh để thoát khỏi Tạ Ngâm thôi."
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn hôn đỏ lên, nhỏ giọng : "Cũng... cũng thể trách em."
Tạ Duyên Chiêu đưa tay sờ đầu cô, dịu dàng: "Muộn ."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Cô nhăn mặt: "Em sai ."
"Triển lãm sắp bắt đầu ?" Tạ Duyên Chiêu dễ dàng tha thứ cho cô: "Em , cũng ."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Cho đến khi triển lãm bắt đầu, cô vẫn hiểu ánh mắt khi đàn ông thối rời là ý gì.
Cô đột nhiên uống .
Trời ơi, nghĩ nữa!
Người đàn ông thối thể ăn thịt cô ?
Sau khi nghĩ thông suốt Nguyễn Minh Phù cảm thấy sảng khoái, trời xanh cỏ cũng xanh, ngay cả ông chủ Trương đang về phía cũng trở nên trai hơn.
"Cô Nguyễn, đến ."
Hôm nay tên mập ăn mặc sang trọng, giống như gặp quan trọng nào đó. Ông đeo cà vạt, giày da bóng loáng.
Ông như như Nguyễn Minh Phù: "Cô Nguyễn, cô chê phiền chứ."
"Làm chuyện đó."
Nguyễn Minh Phù giả tạo: "Ông chủ Trương là khách hàng lớn, thể ghét bỏ ông."
Còn trong lòng cô thì hai mắt trợn trắng.
Chẳng vì chán ghét tên mập c.h.ế.t tiệt !
Không ông chủ Trương tin , nhưng nụ mặt càng tươi hơn.
"Cô Nguyễn, giấu gì cô, chuyện nhờ Kỳ giúp, nhờ cô giới thiệu." Ông lấy vòng ngọc trai ngày hôm qua : "Cô Nguyễn yên tâm, khi việc thành công Trương mỗ nhất định bạc đãi cô."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Nhớ chiếc nhẫn ngày hôm qua Kỳ Dương Diễm tặng cô, chiếc vòng cổ vốn tuyệt , nhưng trong mắt cô mất sự hấp dẫn.
Nó to bằng những viên ngọc trai chiếc nhẫn, cũng tròn trịa, thậm chí ánh sáng tỏa từ nó cũng bằng chiếc nhẫn của cô...
"Ông chủ Trương, ông cũng phận của , thật sự khó mà quan hệ quá thiết với ."
Lấy thứ rác rưởi để đuổi cô ...... Phì!