----
Nó Tạ Duyên Chiêu dạy dỗ kỹ, ngoại trừ sân phòng khách, những chỗ khác sẽ tự tiện . Nhất là phòng bếp, cho dù bên trong thơm cỡ nào, Vượng Tài cũng .
Nguyễn Minh Phù càng lúc càng thích nó.
Cô bóc một quả trứng và đặt mặt nó.
Hai mắt Vượng Tài sáng rực, vẫy vẫy đuôi.
Nhìn Nguyễn Minh Phù một cái, lúc mới bắt đầu ăn.
“Ơ, mà cho chó ăn hả?”
Cố Ý Lâm chằm chằm quả trứng trong miệng Vượng Tài.
Sau khi luộc, tiếp đến là ngâm trong , màu nguyên bản của trứng còn, quả trứng nhuộm một màu nâu nhạt. Ngửi kỹ, còn mùi của hương liệu và mùi hồng .
Cố Ý Lâm sầu thảm vô cùng.
Vượng Tài Cố Ý Lâm, sủa hai cái, đó gặm quả trứng chạy mất.
Nguyễn Minh Phù: “...”
Nếu cô ở đây, khi nào cô bạn của giành đồ ăn với chó luôn .
là nên lời.
Hồ Uyển Ninh dẫn bé mập , thấy hai nở nụ : “Chị hai đứa ở đây mà.”
“Chị dâu, chị tới đây?” Nguyễn Minh Phù đưa ghế nhỏ qua: “Ngồi ạ.”
Cố Ý Lâm cũng : “Chị .”
Đôi mắt to như quả nho đen của bé mập chằm chằm Nguyễn Minh Phù, Cố Ý Lâm, chỉ cô mở miệng: “Chị.”
“ , chị.”
Hồ Uyển Ninh lên tiếng để tay nhóc xuống.
“Đừng chỉ tay khác, bất lịch sự lắm.”
Bé mập cái hiểu cái gật đầu.
“Ngoan.” Hồ Uyển Ninh xoa xoa đầu bé mập
"Củ cải trắng lớn nữa , chị đưa em thêm một ít, thế nào, củ cải xào hôm ngon ?”
“Rất ngon.”
Nguyễn Minh Phù nhớ .
Loại bắp cải mềm, màng . Chỉ cần lấy mỡ lợn xào đơn giản thôi, bỏ một ít muối, cần thêm gì nữa cả.
“Rất tươi, còn vị ngọt nữa.”
“Hạt giống chị mang từ thành phố tới đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-306.html.]
Hồ Uyển Ninh , để củ cải trắng chậu của Nguyễn Minh Phù: “Thích ăn thì cứ hái , mấy nay trời mưa, chẳng mấy chốc nó cũng lớn nữa thôi.”
Loại củ cải gặp nước thì lớn vô cùng nhanh.
Mấy ngày thăm nó, nó to khủng khiếp luôn.
nó một loại đặc tính, dù lớn thế nào cũng già, lúc nào cũng ngon ngọt.
“Mấy cây lớn ở đó chị cũng nhổ.” Hồ Uyển Ninh chỉ bắp cải: “Lá của nó xào chung với rau củ khác, để chồng em món xào với thịt, đảm bảo ngon.”
Cố Ý Lâm ở một bên đến chảy nước miếng.
“Vậy em khách khí đó.”
Nguyễn Minh Phù thích ăn loại cải trắng .
Hồ Uyển Ninh hít hít mũi: “Thơm quá, đến ngửi thấy mùi thơm , em món gì .”
“Là trứng luộc .”
Nguyễn Minh Phù cầm muỗng múc trứng từ trong nồi .
Quay đầu lập tức thấy bộ dạng trông mong của Cố Ý Lâm, cô sững , lấy thêm một quả .
“Mới bao lâu, tính ngâm thêm một lát nữa.”
Nguyễn Minh Phù giải thích: “Làm thì sẽ ngon hơn.’
Hồ Uyển Ninh quả trứng.
Vỏ trứng lột, màu trắng của vỏ trứng nhuộm thành màu nâu nhạt. Phía còn những vết nứt, đầu bếp chuyên nghiệp, Hồ Uyển Ninh liếc mắt một cái đây là dùng đồ để gõ .
Cô ghé sát ngửi.
Trên vỏ trứng còn tỏa mùi thơm trong khí.
Hồ Uyển Ninh bóc vỏ cắn một miếng, ngay đó hai mắt sáng ngời.
Không sai, lòng trắng trứng thơm: “Chị ăn kĩ thử xem, là cho nhiều muối nên mặn , tuy nhưng ăn với cháo sẽ vị đó.”
“Không sai, đúng là cho nhiều muối.”
Nguyễn Minh Phù cũng ăn một cái, mặn, nhưng cũng thể ăn .
Hình như lúc nãy cô quên một điều.
Trong nước tương cũng muối.
Lần đầu , coi như xong , thử .
Cố Ý Lâm ăn đến đầu cũng ngẩng lên.
“Tớ thấy ăn , thơm nữa.”
Cô cắn hai ba cái ăn hết quả trứng, vỗ vỗ bụng , vẻ thoả mãn.
“Ngâm thêm một lát nữa, chắc là còn thơm ngon hơn.”
Nguyễn Minh Phù chọc chọc: “Có cái gì mà thấy ngon ?”