----
Tạ Duyên Chiêu lái xe, ánh mắt chú ý vẻ mặt của cô.
"Đừng căng thẳng."
Nguyễn Minh Phù . "Anh căng thẳng ?”
Đây chính là bà Loan đấy.
Cô thừa nhận, cô chính là sợ.
Tạ Duyên Chiêu: ...
Con rể đầu gặp vợ, căng thẳng đó là giả.
“ , còn mua cho thêm hai bộ quần áo nữa.”
Lúc Nguyễn Minh Phù lời , chút ghét bỏ.
Suốt ngày, quân phục thì là áo ba lỗ của ông già. Quân phục còn , áo ba lỗ của ông già khiến cô đau lòng. Hôm nay trở về, chắc chắn cô sẽ ném ba lỗ ông già của đàn ông thối !
“Anh quần áo , em mua thêm vài bộ .”
Có một một, bộ dạng đàn ông thối như thật sự cho động tâm.
Hu hu hu, mặt cô chút đỏ.
"Không ."
Nguyễn Minh Phù một mực từ chối. “Anh ăn diện một chút, xem càng già hơn. Đến lúc đó bà Loan cảm thấy chướng mắt, lấy gậy chia rẽ uyên ương thì bây giờ?"
Tạ Duyên Chiêu nheo mắt .
Đã bao nhiêu cô già ?
Tay nắm tay lái dùng sức, nghiến răng nghiến lợi : "Mua!"
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
“Vậy mới đúng.”
Đàn ông ăn mặc , mang ngoài tự cũng mặt mũi.
Cô cầm bút vẽ vẽ trong cuốn sổ nhỏ của , cô cúi đầu ngay cả xe chạy cũng .
Đến khi Nguyễn Minh Phù cảm thấy chiếc xe bên dừng , quan sát xung quanh.
"Đây là , là hợp tác xã ?"
Tạ Duyên Chiêu xuống xe, Nguyễn Minh Phù thấy thế cũng theo.
Đứng ở ngoài xe, đồ vật xung quanh càng rõ ràng, cô hiếu kỳ hỏi một câu. “Tới đây gì, việc ?"
Cổ họng Tạ Duyên Chiêu cứng .
“Chúng còn chút việc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-340.html.]
Nguyễn Minh Phù định mở miệng, Tạ Duyên Chiêu kéo .
Bên ngoài đơn sơ, bên trong cả một bầu trời khác.
Cô ngẩng đầu đàn ông dẫn đường phía , khuôn mặt xinh nở nụ . Chậc, còn tưởng rằng gì chứ.
Làm cho thần bí, là đó chụp ảnh cưới .
Người đàn ông thối vẫn chút tế bào lãng mạn.
Nguyễn Minh Phù liều mạng khống chế khóe miệng , để nó cong lên.
Ông chủ tiệm chụp ảnh là một đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi, khi thấy bọn họ hai mắt sáng ngời. “Hai vị đồng chí, chụp ảnh ?"
“Chụp ảnh.”
“Cô là......”
“Người yêu của .”
"Thì là như ." Ông chủ gật đầu. “ hiểu , đồng chí theo ."
Ông chủ đưa họ lên tầng hai.
Lúc giống như kiếp , ngay cả quần áo cũng , lão Cố thể chải , gì khác. Ông chủ bảo hai một bức tường treo vải đỏ, xoát xoát vài cái là chụp xong.
Hai mỗi một chỗ, ít mật hơn so với kiếp .
Ông chủ tủm tỉm hai . “Đến cũng đến , chụp mấy tấm ?"
“Được.”
Mấy ngày nay Nguyễn Minh Phù Thiết Trụ việc, cuộc sống thoải mái bình thường. Mỗi ngày cô chỉ cần chuyện với mấy Hồ Uyển Ninh về những chuyện mới xảy gần đây của khu nhà, đó là chơi với Vượng Tài.
Không chuyện phiền lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như quả trứng mới bóc vỏ.
Khí sắc con , Nguyễn Minh Phù càng hơn .
Cho dù là mặt mộc, cũng thể hạ sát hậu thế những nữ minh tinh trang điểm đậm . Cô một tấm vải đỏ, cả trắng như thể phát sáng.
Ông chủ thử vài , đành : "Chờ một chút, điều chỉnh .”
Nguyễn Minh Phù đồng ý, tới một bên cầm lấy góc áo Tạ Duyên Chiêu.
"Sao sớm, cho lông mày em còn vẽ, quần áo cũng ..."
Nghe giọng mềm mại của Nguyễn Minh Phù truyền đến bên tai, yết hầu Tạ Duyên Chiêu trơn trượt, ánh mắt thâm trầm.
“Rất .”
Mặt Nguyễn Minh Phù đỏ.
đàn ông thối cũng lời tâm tình ?
Cô liều mạng ngăn chặn khóe miệng vểnh lên, hoài nghi về phía .
“Thật ?"