----
Chỉ riêng bề ngoài cảm thấy tệ.
Cả bát mì bốc nóng, mờ hai mắt Tạ Duyên Chiêu.
Anh khó khăn mở miệng: "Sao em …”
Vừa dứt lời liền nhớ giấy tờ của đều ở chỗ Nguyễn Minh Phù, đương nhiên cô thì ai nữa.
Tạ Duyên Chiêu cô thật sâu. “Cảm ơn em.”
“Không cần khách khí.”
Nguyễn Minh Phù đưa hai tay chống cằm, đến mắt cong như hai vầng trăng.
“Mau ăn , mì sắp nở , đây là do chính tay em đấy.”
Bàn tay của cô thật quý giá.
Nếu là sinh nhật của đàn ông thối, nể tình vì nhiều chuyện như nên cô mới mì trường thọ cho .
Đây chính là đầu tiên cô nấu mì trường thọ đó.
Nếu ba Nguyễn mà sẽ ghen tị c.h.ế.t mất.
Tạ Duyên Chiêu chỉ cảm thấy n.g.ự.c nhét nhiều thứ, căng đến đau đớn.
Cổ họng khô khốc, gì nên như thế nào. Anh dời tầm mắt rơi xuống mì sợi, yết hầu nhanh chóng trơn trượt.
Khi hai trở về thì ăn ở bên ngoài .
Mì của Nguyễn Minh Phù nhiều, cũng chỉ là hai gắp đũa là hết.
Canh mì sợi là canh gà còn thừa buổi chiều, dùng để ăn vặn.
Thấy Tạ Duyên Chiêu bắt đầu ăn, Nguyễn Minh Phù chờ mong .
“Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.”
Anh ăn nhanh, cũng uống luôn nước mì.
Người đàn ông thối cổ vũ như , Nguyễn Minh Phù vui mừng đắc ý.
Cô nâng cằm tinh xảo lên.
Đây chính là đầu tiên cô nấu mì sợi cho khác, đàn ông thối nếu dám cô mất hứng, buổi tối hôm nay liền để bạn với Vượng Tài!
Ngoại trừ mì sợi, cô còn chuẩn một món quà khác.
Tạ Duyên Chiêu thu dọn đồ đạc xong, tắm rửa trở về phòng, liền thấy Nguyễn Minh Phù mặc áo ngủ tựa giường, trong tay còn cầm một quyển sách.
Anh qua, rút cuốn sách tay cô .
"Đừng sách ban đêm, hại mắt."
Nguyễn Minh Phù vươn tay, sờ sờ cánh tay .
“Sao tắm nước lạnh?”
Cô nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-343.html.]
“Đừng ỷ còn trẻ, chờ già sẽ .”
Tạ Duyên Chiêu: "......"
Nếu tính sai, đây là chữ già thứ ba trong hôm nay.
Người đàn ông thối chịu từ già, cũng giống như Nguyễn Minh Phù thể chịu đựng khác cô béo.
Anh nheo mắt , nguy hiểm cô.
“Anh già ?”
Nguyễn Minh Phù run lên.
Cô dự cảm nếu cô dám già, đối phương tuyệt đối sẽ cho cô mắt.
Nguyễn Minh Phù sợ hãi.
“Làm thể, tuổi còn trẻ đang cường tráng, thể già ?
Nào , ánh mắt Tạ Duyên Chiêu cô càng nguy hiểm hơn. Yết hầu khẽ nhúc nhích, chút hiếu kỳ đơn giản.
“Ồ... cường tráng chỗ nào?”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Người đàn ông thối học hư , đều giở giọng lưu manh .
Cô nghiêng đầu, hai mắt liền rơi trong mắt Tạ Duyên Chiêu, tim đập thình thịch.
Đôi mắt mang theo sự đen tối vô tận tựa hồ vây quanh cô.
Cô nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lúc giật phát hiện, hai khi nào gần như .
Nguyễn Minh Phù khẽ nhúc nhích, liền thể chạm thể đối phương.
Khoảng cách nguy hiểm.
Cô bất động nhích xa một chút, nhưng sự gần của Tạ Duyên Chiêu, dám cử động nữa.
Tay Nguyễn Minh Phù run lên, tránh ánh mắt nóng rực áp bức của . Cô dám , dục cảm chiếm hữu bên trong mãnh liệt đối với cô khiến cho kinh hãi.
Trái tim cô cũng tự chủ mà nhảy vọt.
Không khí trong phòng dường như cũng trở nên loãng và dính, khiến cô thể thở nổi.
Cô ho nhẹ một tiếng, phá vỡ khí lúc .
Vội vàng chỉ áo sơ mi bên cạnh: "Đây là em cho .”
“Tự tay em ?”
Mặc dù khuôn mặt Tạ Duyên Chiêu vẫn bình tĩnh như , nhưng khó niềm vui sướng trong đáy mắt .
Lúc lấy giấy chứng nhận, Nguyễn Minh Phù liền may cho một bộ quần áo, nhưng vẫn thấy cô động tĩnh gì.
Trong lòng Tạ Duyên Chiêu tuy hy vọng, nhưng cũng cô mệt mỏi.
Chỉ coi như chuyện .
Lại nghĩ tới hôm nay cô cho một ngạc nhiên.
Nguyễn Minh Phù đương nhiên. "Đương nhiên .”