----
Từ một chú chó con nho nhỏ, bây giờ cao bằng đầu gối Nguyễn Minh Phù. Khuôn mặt lông vàng che phủ, những vẫn thể thấy nó .
Vượng Tài lè lưỡi, cọ cọ đầu tay Nguyễn Minh Phù.
Cô vui vẻ.
"Tạ Duyên Chiêu, trời lạnh nên để Vượng Tài nhà ?"
Lỡ như nó c.h.ế.t cóng thì ?
Nghe ở đây lạnh nhất thể lên tới âm hai, ba mươi độ.
Tạ Duyên Chiêu dáng vẻ vui mừng của cô, nheo mắt .
Lời của cô đêm qua vẫn nhớ như in.
Không cần tiền, cần , chỉ cần mang Vượng Tài ...
Anh nghiến răng nghiến lợi, đang mở miệng chuyện, thấy Lâm Kiêu từ ngoài cửa .
Vượng Tài trong nháy mắt trở nên cảnh giác, điên cuồng sủa.
Đối phương ăn mặc gọn gàng, n.g.ự.c còn mang theo một cây bút máy, là đàng hoàng.
Nguyễn Minh Phù nghi ngờ : "Ông là..."
"Cậu." Tạ Diên Chiêu lên, hạ giọng giải thích với cô: "Ông là em họ của ."
Nguyễn Minh Phù kịp phản ứng.
"Cậu." Cô vội vàng mời xuống: "Để cháu pha ."
Lâm Kiêu gật gật đầu.
"Nghe cháu kết hôn, còn tin."
Lâm Kiêu xuống bên cạnh Tạ Duyên Chiêu, tức giận trừng mắt : "Chuyện lớn như mà cũng báo cho một tiếng."
Quan hệ giữa Lâm Kiêu và Bạch Thanh Châu , cho nên đối xử với Tạ Duyên Chiêu cũng .
Lúc còn trẻ, Lâm Kiêu thể là ở bên cạnh nhiều nhất.
"Dự định sang năm mới sẽ dẫn cô gặp hai ."
Ông ngoại Bạch và họ hàng hai bên của Lâm Thục đều bề bộn nhiều việc, còn ở nhiều nơi khác , ngoại trừ những ngày cuối năm đoàn viên thì những lúc khác là thể nào gặp họ. Lâm Kiêu may mắn điều đến Bộ Ngoại giao.
Từ đó trở , ông ở thủ đô.
"Cô là con gái của một gia đình bình thường, ...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-398.html.]
Tạ Duyên Chiêu nhiều, chỉ trả lời một câu.
"Trời xui đất khiến."
Nguyễn Minh Phù bưng tới: "Mời uống ."
"Trà ngon!" Lâm Kiêu ngửi liền bên trong là lá gì: "Cậu xem qua biểu hiện của cháu tại hội nghị triển lãm , , lẽ còn như thế."
Ông lấy từ trong túi một tờ báo, đưa qua cho cô.
Nguyễn Minh Phù tò mò nhận lấy.
Thấy ảnh chụp chung của và vị lãnh đạo lớn đăng trang nhất, bên cạnh còn bài miêu tả biểu hiện đặc sắc của cô tại hội nghị thượng đỉnh, chi tiết đến mức cô còn tưởng là do tự .
"Cậu, cũng tờ báo ?"
Bên tòa soạn cũng từng gửi báo cho cô, còn ảnh chụp rửa xong. tờ báo vì đột nhiên biến mất.
Cô tìm kiếm lâu, nhưng vẫn tìm thấy nó.
"Giao hội một tài ba, đương nhiên là chú ý tới." Trong mắt Lâm Kiêu mang theo ý , gương mặt vài phần giống Lâm Thục: "Quanh quẩn , ngờ là cháu dâu của ."
"Cậu lãnh đạo mời cháu đến Bộ Ngoại giao, cháu từ chối?"
Lần đầu tiên Tạ Duyên Chiêu đến chuyện .
Anh thẳng Nguyễn Minh Phù.
Nguyễn Minh Phù nhiều, chỉ : "Không tiện ."
Lâm Kiêu đương nhiên hiểu ý của cô, liếc mắt cháu trai của .
"Đây là quà gặp mặt chuẩn cho cháu."
Ông lấy một cái hộp nhung, đưa cho Nguyễn Minh Phù. Cô cũng nên nhận , đành về phía Tạ Duyên Chiêu.
"Nhận lấy , đây là tấm lòng của ."
Anh cũng như , Nguyễn Minh Phù tất nhiên là thể từ chối.
"Cảm ơn ." Cô hết sức chân thành: "Lần đầu tiên đến đây, là trưa nay ở ăn cơm ."
"Được."
Nguyễn Minh Phù thấy ly của trống, rót thêm cho .
"Nhìn thấy cháu như , cũng yên tâm."
Lâm Kiêu thở dài một : "Cháu dâu, cháu , thằng nhóc lúc mới tới giống như một con nhím , cả gai góc, khô khan. Chờ lớn hơn một chút, chỉ là giống nữa mà thật sự cư xử y hệt con nhím luôn."
"Cậu!"
Tạ Duyên Chiêu chút bất đắc dĩ gọi ông một tiếng.