----
Lâm Kiêu ông bà ngoại đưa về, vì việc học hành nên cũng sống ở đó. Khi đó ông cũng đắn như bây giờ , lúc nào cũng thích đùa giỡn với .
Lần nào cũng khiến cho Tạ Duyên Chiêu tức điên lên mới thôi.
"Con nhím?"
Có đánh c.h.ế.t cô cũng tin.
" ."
Lâm Kiêu , mở miệng tiếp: "Lúc trong viện một nhóc mập mạp, ỷ dáng to lớn mà bắt nạt khác. Thế mà thằng nhóc thối Tạ Duyên Chiêu dám xông lên đánh , nó còn bằng một nửa nhóc mập mạp đó ."
"Đánh thì cắn. Cắn chặt buông, đến mức cha nhóc đến can."
"Kết quả còn thể thế nào ? Đương nhiên là hai đều giáo huấn một trận."
Hết tới khác thằng nhóc thối chịu thua, canh me nhóc hồi lâu, đợi đến ban đêm lặng lẽ trùm bao tải đánh...
Tạ Duyên Chiêu: "... Đều là chuyện của quá khứ ."
Nguyễn Minh Phù kinh ngạc mở to mắt.
Nhìn nha, vậy mà còn một mặt .
"Cậu cứng đầu, dì dượng cũng còn cách nào, nhưng thể bỏ mặt, đành đưa đội bộ đội."
Lâm Kiêu buồn : "Cậu còn nửa đêm trốn khỏi đội bộ đội, chạy hơn hai mươi dặm đường núi..."
Đương nhiên, cuối cùng vẫn Lý sư trưởng dẫn đuổi theo giữ .
Treo lên cây đánh cho một trận, lúc mới xong chuyện.
Đôi mắt đào hoa của Nguyễn Minh Phù càng mở to hơn.
Hai mươi dặm?
Nghe xong cô mới hiểu , tính tình Tạ Duyên Chiêu chỉ gai góc, khô khan, mà còn bướng bỉnh!
"... Con chó nhà bên cạnh cũng chọc chỗ nào, hôm liền mất hết lông. Lúc đó đang là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi..."
"Cháu dâu, cháu đừng để bộ dạng đắn của nó lừa gạt..."
Lâm Kiêu lải nhải ngừng, mặt Tạ Duyên Chiêu đen thui.
"Cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-399.html.]
"Tức giận ?" Lâm Kiêu hề để ý đến sự uy h.i.ế.p của , nhướng mày sang Nguyễn Minh Phù: "Cháu dâu, cháu tiếp."
"Cậu!"
Lâm Kiêu nhún nhún vai, ngậm miệng.
Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng lấp lánh, .
Bình thường trông nghiêm túc, mà lúc còn bé khác xa như thế!
"Cậu, mặc kệ , uống ."
"Được." Lâm Kiêu tức giận liếc Tạ Duyên Chiêu một cái: "Vẫn là cháu dâu hơn."
Tạ Duyên Chiêu: "..."
Ngoại trừ khuôn mặt đen thui của Tạ Duyên Chiêu, Nguyễn Minh Phù và Lâm Kiêu ở chung hợp. Ông hài hước, tìm chủ đề chuyện, mỗi lời đều thể hấp dẫn sự chú ý của Nguyễn Minh Phù.
Trước khi , Nguyễn Minh Phù còn lưu luyến rời. Biết Lâm Kiêu thích uống , cô đặc biệt tặng cho ông ít.
Ông rời khỏi liền âm trầm đến chỗ Tạ tư lệnh.
Ngồi chờ hồi lâu, tên khốn kiếp họ Tạ xuất hiện, Lâm Kiêu liền đ.ấ.m một quyền mặt ông . Cảnh vệ viên Tiểu Chu hoảng sợ, đang rút s.ú.n.g Tạ tư lệnh ngăn cản.
Ông lau m.á.u ở khoé môi: " mà, nhất định sẽ tới tìm ."
"Anh đáng chết!"
Lâm Kiêu chằm chằm Tạ tư lệnh, trong mắt tràn ngập thù hận, lồng n.g.ự.c phập phồng liên tục, xông tới đánh thêm một quyền lên mặt ông .
"Tư lệnh!"
Tiểu Chu hoảng sợ cảnh tượng mắt.
" , nơi xuất hiện thì đừng tới."
Ông nắm cổ áo Tạ tư lệnh: "Anh xem lời của như gió thoảng bên tai ? Hơn nữa, để cho hai kẻ bẩn thỉu tìm Duyên Chiêu gây phiền toái?"
Người thiết với Lâm Kiêu nhất chính là Bạch Thanh Châu, hoặc là Bạch Thanh Châu một tay nuôi lớn ông cũng đúng.
Đối với Tạ tư lệnh, ông còn hận hơn Tạ Duyên Chiêu!
" ." Tạ tư lệnh lau vết m.á.u khóe môi, rộ lên, vẻ mặt ăn đòn: "Nếu nhờ , cũng tiếp cận Thanh Châu, càng thể như bây giờ."
"Anh xứng gọi tên chị !"
Nhắc tới chuyện cũ, hai mắt Lâm Kiêu đỏ bừng. Nhìn khuôn mặt khốn kiếp của Tạ tư lệnh, ông đánh thêm một quyền.