Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:21:54
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Bạch Thiển Châu kéo cô cách phòng bệnh thật xa, lúc dạy dỗ cô còn quên đè thấp giọng: "Nếu ba con thấy, con hậu quả sẽ như thế nào ?"

Tạ Ngâm sợ hãi che miệng .

"Mẹ, hôm nay ba đáng sợ như ?"

Bạch Thiển Châu hít sâu một , mặt lộ vẻ mỉa mai.

"Còn vì nữa?"

Bị đánh thảm như , cho dù là ai cũng sẽ tức giận.

Bạch Thiển Châu lắc đầu.

ngược hy vọng Tạ Duyên Chiêu nhanh chóng tới đây, để cho Tạ tư lệnh trút giận lên . Như , cuộc sống của hai con bọn họ mới thể hơn một chút.

Chỉ là thực tế khiến bà thất vọng .

Tiểu Chu ủ rũ , ngay đó trong phòng bệnh liền truyền đến tiếng quát mắng mãnh liệt hơn.

Tạ Ngâm rụt cổ, lo sợ nắm lấy góc áo Bạch Thiển Châu.

"Mẹ..."

"Đừng sợ."

Nghe bên tai truyền đến tiếng mắng chửi um trời, trong mắt Bạch Thiển Châu hiện lên một tia kiên nhẫn.

...

Gần tối, bà Loan mới về.

Nhìn vẻ như tâm trạng lắm, vẻ mặt nặng nề.

"Mẹ, ?" Nguyễn Minh Phù : "Muộn thế mới về, còn với con một tiếng."

"Ngủ như heo , ai kêu con."

"Mẹ!"

Nguyễn Minh Phù cãi , cô cho rằng là do bà nhặt .

" , ngày mai theo cứu một ."

"Cứu ?" Nguyễn Minh Phù nhíu mày: "Ai ?"

"Chị gái của con."

Chị gái?

Cô còn một chị gái nữa ?

Nguyễn Minh Phù còn hỏi , nhưng bà Loan mở miệng chuyện nữa.

hỏi , đành ngậm miệng .

"Tạ Duyên Chiêu, kỳ lạ thật, em còn một chị gái."

Nguyễn Minh Phù tự suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cũng phát hiện bất cứ manh mối nào của cháu gái . Nếu trí nhớ của đầy đủ thì lẽ cô còn cho rằng bà Loan đang lừa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-402.html.]

"Chờ gặp thì sẽ thôi!"

Nguyễn Minh Phù đang sấp giường đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy quần áo Tạ Duyên Chiêu.

"Anh xem, liệu em vì chị gái đó nên mới tới đây ?"

"Đã là lớn ." Tạ Duyên Chiêu khẽ vuốt mái tóc dài của Nguyễn Minh Phù, buồn : "Sao còn ganh tị chuyện nữa."

"Hừ!"

Nguyễn Minh Phù hừ lạnh một tiếng, hất tay xuống khỏi đầu .

"Còn dám em ? Đang yên đang lành cạo lông chó nhà gì?"

Tạ Duyên Chiêu: "..."

Anh khẽ ho một tiếng: "Không còn sớm nữa, ngủ ."

Anh học cái tính tình từ ai ?

Vừa nhắc tới chính sự, liền bắt đầu đánh trống lảng.

Anh ngủ, Nguyễn Minh Phù càng cho ngủ!

"Nói mau." Cô đè lên , hung dữ : "Không thì cho ngủ."

Tạ Duyên Chiêu: "..."

Mặc dù vẻ mặt cô vẻ hung ác, nhưng đối với Tạ Duyên Chiêu hề sức uy hiếp.

Anh nhỏ giọng : "Thật sự ?"

Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng ngời, gật đầu lia lịa.

"Nói mau!"

"Lúc còn nhỏ, hiểu chuyện, chó con một năm bốn mùa đều đầy lông." Tạ Duyên Chiêu lộ vài phần bất đắc dĩ: " lúc mùa đông, bà ngoại sợ lạnh nên cho mặc quần áo dày..."

"Vì bản nóng nên cảm thấy chó con cũng nóng, cạo sạch lông ?"

Trong mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên một tia hổ: "... Cũng khác em là mấy."

Đôi mắt hoa đào xinh của Nguyễn Minh Phù tràn ngập ý .

"Lúc nhỏ nghịch thật đấy!"

"Đó là chuyện lúc bốn năm tuổi..."

Lúc đó, Bạch Thanh Châu còn qua đời, Tạ tư lệnh vẫn giả vờ một chồng , cha mặt . Ngẫm kỹ , thời gian lúc đó hẳn là thời gian vui vẻ nhất của .

Nguyễn Minh Phù vỗ vỗ cánh tay : "Cậu gai góc, em cảm nhận nhỉ?"

Cô nhịn tưởng tượng đến bộ dáng ngỗ ngược của Tạ Duyên Chiêu...

nửa ngày cũng thể tưởng tượng .

Tạ Duyên Chiêu ho nhẹ một tiếng: "Sau ."

"Không!" Nguyễn Minh Phù chống dậy: "Em , mau ."

với vẻ mặt nghiêm túc.

Tạ Duyên Chiêu: "..."

Loading...