----
Đây là chuyện lớn, thì còn chuyện gì lớn hơn nữa ?
Sau khi nữ bác sĩ rời với vẻ mặt ngơ ngác, bà Loan tiếp.
"Trước tiên cháu ở đây nghỉ ngơi , lát nữa dì sẽ . Nghe bác sĩ chứ, chúng sẽ điều trị từ từ, bệnh tật trong cơ thể sẽ lên."
Loan Dung túm lấy áo của bà Loan, bà một cách đáng thương.
"Dì......"
"Cháu cứ yên tâm ngủ ." Đối với Loan Dung, bà Loan cũng thể tàn nhẫn :"
Dì cả, dì ở chỗ trông chừng cháu."
Loan Dung tươi gật đầu.
Khóe mắt của cô còn mang theo nước mắt, nụ càng khiến nhiều cảm xúc ngổn ngang khó tả hơn.
Nguyễn Minh Phù mím môi, lặng lẽ lui ngoài.
Khi đến cửa phòng bệnh, cô đầu .
Liền thấy Loan Dung lén lút mở một con mắt, xem bà Loan ở đây , đối phương bắt ngay tại chỗ. Cô ngượng ngùng lúc mới yên tâm nhắm mắt .
Bà Loan giúp cô đắp chăn xong, cả đều toả sự dịu dàng.
Nguyễn Minh Phù nhịn , để lộ vẻ mặt ghen tị.
Mẹ cô chẳng hề đối xử tử tế với cô nảo cả, mắng thì là đánh.
Đáng ghét!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tinh xảo của cô phồng lên, đến bên cạnh Tạ Duyên Chiêu, tức giận thở phì phò :
"Loan phu nhân thật quá đáng nha."
Đối với cô thì hung dữ như , còn đối với khác thì dịu dàng như !
Tạ Duyên Chiêu nhướng mày, cô chút buồn .
"Bao nhiêu tuổi , mà con ăn giấm chua như thế?"
"Không !"
Nguyễn Minh Phù mặt .
Cô ghen tị vì bà Loan dịu dàng với Loan Dung , tuyệt đối !
"Được , ."
Tạ Duyên Chiêu sờ mái tóc bồng bềnh của cô, Nguyễn Minh Phù hất văng .
"Tạ Duyên Chiêu, xem những đó trừng phạt ?"
Nghĩ đến hôm nay khi thấy Loan Dung xích tán cây như xích chó như , cô tức giận nhưng chẳng chổ để phát tiết, hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t đám khốn kiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-412.html.]
"Rất khó."
Nguyễn Minh Phù nhíu mày, chút bất mãn.
"Tại ?"
Cô Tạ Duyên Chiêu chằm chằm, cau mày đến mức thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: "Bọn họ đối xử với chị họ như chẳng lẽ thể báo cảnh sát để bắt tất cả trong nhà đó ?"
Tạ Duyên Chiêu thở dài.
Xét đến tình hình hôm nay, thì ngay cả cảnh sát tới thì cũng chẳng gì
Trong thôn của bọn họ những chuẩn mực riêng của họ, khác nhúng tay sẽ chỉ khiến bọn họ nhất trí đồng lòng hơn thôi… loại chuyện cần với Nguyễn Minh Phù, cô chỉ cần cứ tiếp tục sống vô tư như là đủ .
Anh vỗ nhẹ trán cô.
"Đừng nhíu mày nữa, còn nhăn nữa là giống bà lão lắm đấy."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Nói ai là bà lão đấy?!
Tức giận!
"Được , mới kết hôn bao lâu mà bây giờ bắt đầu ghét bỏ ." Cô hung dữ trừng mắt Tạ Duyên Chiêu, hận thể cắn tên khốn kiếp một cái: "Cố Ý Lâm sai, đàn ông cũng chẳng thứ gì lành cả!"
Tạ Duyên Chiêu đau đầu......
Rốt cuộc ngày hôm nay, cô học gì từ Cố Ý Lâm chứ?
Thấy Nguyễn Minh Phù đang xù lông, Tạ Duyên Chiêu vội vàng xoa dịu cô.
"... Anh sai ."
"Ngay cả nhận cũng qua loa lấy lệ như ..."
"Hừ!"
Lúc , một tiếng hừ lạnh từ phía truyền đến từ phía hai .
Nguyễn Minh Phù đầu thì thấy một đàn ông trung niên đang cô u ám. Không đúng, hẳn là đang Tạ Duyên Chiêu đang bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu lên, thì thấy gương mặt của Tạ Duyên Chiêu cũng xụ xuống.
"Ba đến đây gặp con, con cũng thèm đến gặp ba."
Sắc mặt của ông âm trầm: "Tạ Duyên Chiêu, trong mắt con còn ba hả!"
Nguyễn Minh Phù: "..."
Vụ án phá giải, hóa là đây là ba cặn bã của chồng .
Tạ Duyên Chiêu để ý đến ông , nắm lấy tay Nguyễn Minh Phù nhỏ giọng .
"Chúng thôi."
"Con cho ba!"
Tạ tư lệnh thái độ của Tạ Duyên Chiêu cho tức đến phát điên.