----
William cũng gật đầu: "Đến lúc đó, chúng sẽ cùng chuyển đến sống trong trang viên, sẽ đối xử với em như con gái ruột."
"Đàn ông ở nước T , em thể tùy ý lựa chọn."
Bạch Thiển Châu William với đôi mắt đẫm lệ: "Em thực sự cảm ơn thế nào. Anh đối với em như . William... Em xứng."
"Không! Em xứng đáng." William nắm lấy tay Bạch Thiển Châu, dịu dàng bà : "Em là nữ thần của , sẵn sàng cho em bất cứ thứ gì."
Bạch Thiển Châu cảm động sướt mướt.
"Tạ Ngâm, với nhé?" Dù , bà vẫn quên Tạ Ngâm: "William sẽ là một ba của con."
Tạ Ngâm: "..."
Cô gì còn đau buồn nữa.
Bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tượng trang viên đầy hoa hồng ... Tạ Ngâm mong chờ.
Nếu rời khỏi nơi và đến nước T, sẽ còn ai về quá khứ ô nhục của hai con bọn họ?
"Tiểu Ngâm?"
Bạch Thiển Châu thật sự thương đứa con gái .
Dù bà cũng tổn thương nhiều , cả đời chỉ một đứa con gái nên bà bảo vệ nó thật .
"Chuyện ... là của ."
Bạch Thiển Châu nắm lấy tay Tạ Ngâm: " và William thể kìm lòng mà đến với . Tiểu Ngâm, con hiểu mà."
Mặc dù cơn giận của Tạ Ngâm nguôi ngoai, nhưng cô vẫn dùng chuyện để đổi lấy lợi ích cho bản .
"…Nếu là của , bù đắp cho con!"
Thấy cô bớt nóng giận, Bạch Thiển Châu lập tức tươi : "William, nhanh lên..."
William: "..."
Suy nghĩ một hồi, : "Anh sẽ để khuôn viên hoa hồng cho em, còn hai triệu cổ phiếu, xem như phí đền bù tổn thương cho em."
"Ba."
Tạ Ngâm phấn khích: "Ba, ba thật ."
Hai triệu, nhiều tiền ?
"Được ." Bạch Thiển Châu càng thêm tự hào khi thấy William hứa hẹn nhiều điều như : "Sau khi ngoài, con giả vờ như từng gặp , ?"
Tạ Ngâm gật đầu.
"Đi với ."
Bạch Thiển Châu liếc William, kéo Tạ Ngâm sang một bên: "Mẹ còn hỏi con, con tới đây?"
"…Thì là, con theo đến đây thôi."
Tạ Ngâm kể cho Bạch Thiển Châu chuyện xảy dọc đường, bà đang lo lắng điều gì, nhẹ nhàng xua tay: "Mẹ đừng lo lắng. Ba... chỉ huy Tạ vẫn đang ở trong phòng, Tiểu Chu chăm sóc cho ông , cho nên ông quan tâm chúng ."
So với ba mới thì chỉ huy Tạ càng vô dụng.
Hơn nữa, gần đây Tạ Ngâm chỉ huy Tạ đánh mấy , cô vô cùng bất mãn.
Bạch Thiển Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Được , ." Bà vỗ vỗ ngực: "Con sợ c.h.ế.t khiếp."
"Mẹ, nghĩ cách với Chỉ huy Tạ ?"
Nếu Bạch Thiển Châu chia tay với Chỉ huy Tạ thì cô thể đến sống ở trang viên hoa hồng .
"Nói gì mà !"
Bạch Thiển Chân theo chỉ huy Tạ hơn mười năm, bà hiểu rõ ông là như thế nào.
Tính khí ông thất thường, nếu như bắt gặp bà và William, chắc chắn bà sẽ b.ắ.n chết!
Bà gặp nhiều đàn ông như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-434.html.]
Ông chính là điển hình cho một đàn ông gia trưởng, bản thể gần gũi với phụ nữ khác nhưng tuyệt đối chấp nhận phụ nữ của gần gũi với đàn ông khác.
Bạch Thiển Châu lên kế hoạch cho việc .
Đợi đến thời điểm thích hợp, bà sẽ trực tiếp bỏ trốn cùng William. Chỉ huy Tạ thể nước ngoài, chỉ cần hai bọn họ trốn thoát, ông sẽ bao giờ thể gì bà nữa.
Nghĩ đến việc sẽ còn đối mặt với bộ mặt đáng sợ của chỉ huy Tạ nữa, Bạch Thiển Châu vô cùng phấn khích.
"Chuyện con cần lo lắng." Bạch Thiển Châu cầm tay Tạ Ngâm, giải thích kỹ càng: "Con trở về cứ coi như chuyện từng xảy , hiểu ?"
"Mẹ, con gì ."
Bạch Thiển Châu gật đầu: "Được , con ."
"...Mẹ cùng con ?"
"Mẹ còn lời với ba con."
Dường như thần giao cách cảm với đối phương, William đầu về phía Bạch Thiển Châu.
Tạ Ngâm chút buồn bã, nhưng so với những gì William hứa với cô , nỗi buồn đáng kể.
Được ~
Đối với chuyện , Tạ Ngâm thể dễ dàng buông bỏ.
Cô đặt tay lên nắm cửa, nhắc nhở: "Mẹ ơi, nhanh lên. Nếu phát hiện, chúng sẽ thể nào hòa giải ."
"Mẹ , con mau trở về , đừng khiến họ nghi ngờ."
Bạch Thiển Châu xoay về phía William, Tạ Ngâm gọi.
"Ba!"
Bạch Thiển Châu khẽ cau mày.
Cô con gái của bà quá hiểu chuyện, hét lớn như khiến khác nghi ngờ thì ?
Bạch Thiển Châu lắc đầu.
Về bà dạy Tạ Ngâm nhiều hơn.
Bạch Thiển Châu , còn đang định dạy cho con gái một bài học thì thấy bóng cửa.
Bà run rẩy : "Lão... Lão Tạ..."
Sắc mặt của Chỉ huy Tạ tái mét, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lúc ở bệnh viện, Tiêu Chu bên cạnh dám thở mạnh.
"Ba..."
Giọng Tạ Ngâm run run, sắc mặt trắng bệch.
Tay của cô vô thức giữ lấy tay nắm cửa, nhưng đủ dũng khí để đóng cửa .
Dù cũng lớn tuổi hơn, Bạch Thiển Châu phản ứng nhanh.
"Lão Tạ, đến đây?"
Bà đưa tay sửa sang mái tóc của , cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mặt: " đặt cho ông hai bộ quần áo, thợ may để quên một bộ ở nhà, cho nên đến đây chờ."
"Ồ?"
Tiêu Chu mở cánh cửa rộng , chỉ huy Tạ bước .
"Chẳng hiểu quần áo ." Bạch Thiển Châu bình tĩnh : "Cô cầm sửa , còn bắt chờ lâu như , thật phiền phức."
Chỉ huy Tạ đảo mắt xung quanh một vòng, xuống chiếc ghế sofa gần đó.
"Vậy còn thì ?" Ông sang William, bình tĩnh : "Cậu cũng là khách hàng may quần áo?"
"Tất nhiên ." Bạch Thiển Châu thử thăm dò: "Lão Tạ, hôm nay ông tới đây?"
"Ba." Tạ Ngâm cảm thấy gì đó đúng, như thường lệ tới ôm lấy cánh tay chỉ huy Tạ: "Quần áo đặt may thực sự , chỉ là..."
Bang!
Chén rơi xuống đất phát âm thanh chói tai.
"Hai con các còn lừa dối đến bao giờ nữa?!"