----
Không khéo chính là Hồ Uyển Ninh tới cửa đụng Hứa Chư vội vàng mà đến.
Anh giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: "Em đừng vội, ở bạn với em dâu.”
Hồ Uyển Ninh ngơ ngác.
Trong phòng khách, bốn đàn ông cùng một chỗ. Không ai gì, khí vẻ căng thẳng.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Hứa Chư.
“Lão Tạ, may mà ." Ánh mắt trầm xuống: "Cũng may... tư lệnh Tạ c.h.ế.t đúng lúc.”
Tay Nguyễn Minh Phù run lên.
Cô thấy gì ?
Tư lệnh Tạ c.h.ế.t , một nhân vật lớn như còn?
Nguyễn Minh Phù một bên, tò mò .
Nhìn những khác cũng gì ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ tin tức từ lâu.
“Hiện tại cháu nghĩ thế nào?”
Lâm Kiêu .
Với tư cách là một , ông thẳng thắn .
“Duyên Chiêu, cháu cứ theo ý cấp , tiễn ông ...... Dù , ông cũng chết.”
Nguyễn Minh Phù chợt nhận .
Thảo nào lão Cố sắp xếp bọn họ một tháng mới quét dọn, hóa là nguyên nhân .
"Bạch Thiển Châu đập tư lệnh Tạ thương, bởi vì ô uế thanh danh của tư lệnh Tạ, sợ là c.h.ế.t già trong ngục giam." Hứa Chư tiếp tục : "Tạ Ngâm tàn phế , còn lo lắng cái gì?"
Lâm Kiêu gật đầu, mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Nói sai.”
" ." Tạ Duyên Chiêu trầm mặc trong chốc lát: "Mọi yên tâm, nên như thế nào."
"Vậy thì , cháu theo về Bắc Kinh." Lâm Kiêu ôn hòa: "Vừa lúc để mợ cũng gặp cháu dâu."
Hợp tác giữa ông và Kỳ Dương Diễm còn xa nữa.
Cấp hết sức coi trọng việc .
Mỗi ngày đều gọi điện thoại tới hỏi tiến độ công việc, Lâm Kiêu sợ nếu ở lâu nữa lãnh đạo sẽ tới bắt .
"Đồng chí Kỳ, chắc cũng cơ hội đến Bắc Kinh nhỉ? Hay nhân cơ hội , đến đó một chuyến để đãi khách?"
“Không." Kỳ Dương Diễm Nguyễn Minh Phù: "Ba bệnh nặng, về một chuyến.”
Lâm Kiêu chút tiếc nuối: "Vậy thật khéo.”
“Anh, cũng ?”
Thật vất vả mới tụ tập , nhưng ai cũng rời , Nguyễn Minh Phù chút mất hứng.
“Được ."
Kỳ Dương Diễm xoa đầu cô: "Sau cũng gặp , huống hồ về, cũng định chuyển một phần sản nghiệp đến bên .”
Hai mắt Lâm Kiêu sáng ngời.
Vốn trông giống hồ ly, hiện tại càng giống hồ ly hơn.
“Nếu đồng chí Kỳ xây dựng nhà máy ở đây, chúng nhất định hoan nghênh. Có chỗ nào cần giúp đỡ, đồng chí Kỳ thể liên lạc với bất cứ lúc nào.”
Vị chính là một đại tài chủ, thoáng cái ở bên đầu tư hai trăm triệu.
Nhất định ôm lấy cái chân vàng !
Lúc đến, Lâm Kiêu nghĩ cho dù móc 50 triệu cũng thể giải quyết tình trạng mắt. Ai ngờ đầu là hai trăm triệu, giống như là... nghèo chợt một triệu đô la và bỗng trở nên giàu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-450.html.]
Kỳ Dương Diễm gật đầu.
“ sẽ .”
Lâm Kiêu giao phó xong việc liền , ở lâu.
Chờ ông , mấy cư xử bình thường hơn nhiều.
"Vừa là ý gì?"
Nghe tin tư lệnh Tạ chết, Hồ Uyển Ninh vẫn chút mơ hồ. Đường đường là một tư lệnh, thể dễ gãy như chứ.
"Hôm qua ."
Hứa Chư Tạ Duyên Chiêu: "Nếu , lão Tạ cũng khả năng thả nhanh như ."
Cũng may tư lệnh Tạ c.h.ế.t nhanh.
Chết thì đối chứng, nếu để lâu một chút, khó tránh khỏi sẽ tra những chuyện hai con lưng. Đến lúc đó, Tạ Duyên Chiêu cũng liên lụy.
“Cậu Lâm qua đây, cũng chứng minh ông ngoại Bạch tay .”
Tạ Duyên Chiêu gật đầu.
“ hiểu.”
Nếu là bởi vì , Bạch gia cũng sẽ để cho kẻ khốn nạn như tư lệnh Tạ uy h.i.ế.p lâu như . Bây giờ ông chết, đều thể thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Dương Diễm ở một bên, trong mắt mang theo vẻ chua xót.
“Nói , chuyện là bởi vì mà đến.”
Tất cả ở đây đều về phía .
Kỳ Dương Diễm sờ mũi: "William là ông chủ Trương giới thiệu.”
“Tên mập mạp c.h.ế.t tiệt á?”
Nguyễn Minh Phù ấn tượng với ông chủ Trương.
Tên mập mạp c.h.ế.t tiệt vì cầu xin Kỳ Dương Diễm giúp đỡ mà bám lấy cô thật lâu. Nếu cô đủ mạnh mẽ, lẽ cô thuyết phục bởi những viên đạn bọc đường của ông .
"Lần ông cầu xin hỗ trợ, đồng ý, cho nên chút giận lên..."
Ông chủ Trương lành gì, mở công ty giải trí lưng kinh doanh buôn bán dâm. Cũng tên mập mạp đắc tội với khác là như thế nào, gài bẫy. Nếu kiếm 20 triệu, ông sẽ còn gì.
Dưới tình thế cấp bách, liền nghĩ tới Kỳ Dương Diễm.
Đối với loại chuyện rõ ràng lỗ vốn thất đức , Kỳ Dương Diễm dính dáng đến.
Anh ngốc!
Ông chủ Trương hận .
Chỉ tiếc nơi là Hồng Kông, bọn họ chịu sự quản lý nghiêm. Ông chủ Trương thể gì Kỳ Dương Diễm, chỉ thể tập trung Nguyễn Minh Phù.
Đáng tiếc là, cô ở khu tập thể, dễ khỏi cửa, ông chủ Trương chặn cũng chặn .
Lúc , "em gái ruột" Tạ Ngâm của Tạ Duyên Chiêu lọt tầm mắt của ông . cũng chuyện gì xảy , cuối cùng là Bạch Thiển Châu cắn câu.
Hồ Uyển Ninh: "......”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Mẹ ơi, chỉ cảm thấy phức tạp.
Đừng là cô, ngay cả Hứa Chư xong cũng chút im lặng. Cái tính là cái gì, trời xui đất khiến?
“Anh, tên mập c.h.ế.t tiệt ?”
Trong mắt Kỳ Dương Diễm xẹt qua một đạo ánh sáng tàn nhẫn.
Anh đặt ly rượu trong tay xuống, trả lời một đằng: "Ngày mốt em nên Bắc Kinh, nhân hai ngày chuẩn thật ."
Nguyễn Minh Phù: "......”
Anh trai cô chuyện gì với cô, sẽ quanh co với cô như thế .
Chết tiệt!