----
Vương Mạn Mạn sắp tức điên lên .
Còn thèm để ý tới tiểu đoàn trưởng Kiều đang đuổi theo phía , hai chân cô chạy như bay. Lúc bước cửa, cô còn liếc qua sân nhà Nguyễn Minh Phù, sự căm hận trong đáy mắt ngăn cũng ngăn .
“Mạn Mạn, thế nào ?”
Mắt thấy con gái con rể gọi , Vương lão vô cùng gấp gáp.
Bà dọa sợ . Bà sợ hành động của ảnh hưởng đến tiền đồ của con rể, còn khiến vợ chồng bọn họ hòa thuận.
Vẻ mặt Vương Mạn Mạn trở nên âm trầm, chẳng chẳng rằng, đầu phòng.
Bà Vương: "...”
Toang , toang thật .
Bà vỗ đùi một cái, nhất định là giáo huấn một trận !
Bà già Vương lo lắng yên, thấy con rể từ ngoài cửa.
“Tiểu Kiều, thế nào ?”
“Mẹ, chuyện gì hết."
Tiểu đoàn trưởng Kiều đưa đầu thoáng qua hỏi: “Mạn Mạn ?”
“Ở trong phòng.”
Bà già Vương thấy sắc mặt tiểu đoàn trưởng Kiều vẫn bình thường, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Kiều…”
“Mẹ, con xem cô .”
Vốn dĩ bà già Vương hỏi chi tiết sự việc, thấy tiểu đoàn trưởng Kiều như , nuốt lời bụng một nữa.
"Đi ."
Nghĩ đến khuôn mặt âm trầm của Vương Mạn Mạn, bà già Vương nắm lấy quần áo của tiểu đoàn trưởng Kiều dặn dò: "Tâm trạng Mạn Mạn lắm, con lựa lời mà với con bé. Con bé nóng tính, nhớ đừng cãi ."
“Vâng! Mẹ yên tâm .”
Lúc tiểu đoàn trưởng Kiều mở cửa , Vương Mạn Mạn đang đen mặt trong phòng.
Thấy , cô hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu tiểu đoàn trưởng Kiều đến dạy dỗ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-451.html.]
"Làm thể chứ.”
Tiểu đoàn trưởng Kiều xoay đóng cửa , ánh mắt đầy lo lắng của Vương lão, vẫy tay về phía bà: "Mẹ, con ở đây ."
Tính tình của con gái đương nhiên bà rõ.
Bà già Vương vẫn yên tâm, cao giọng : "Mạn Mạn, chuyện gì từ từ với Tiểu Kiều, đừng nóng nảy đó!"
Trong phòng, tiểu đoàn trưởng Kiều tới.
“Mạn Mạn, đừng giận nữa.”
Anh vươn tay, nắm lấy tay Vương Mạn Mạn. Đối phương liếc một cái, tức giận rút tay về.
"Anh tiếp tục xin , nắm lấy tay em gì?"
Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, mặt Vương Mạn Mạn tối thêm một phần.
"Mạn Mạn, chuyện vốn là của chúng , đáng lẽ lúc đó nên khuyên nhủ, chứ để mâu thuẫn trở nên gay gắt như ."
tiểu đoàn trưởng Kiều nhíu mày cô : "Em còn dùng đá đập , bên đó phụ nữ thai thì cũng là trẻ con, nếu thật sự xảy chuyện gì, em đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa."
"Ý là , đến để dạy dỗ em ?"
Sắc mặt Vương Mạn Mạn càng tối .
Cô quát lên, dậy trừng mắt tiểu đoàn trưởng Kiều.
"Mạn Mạn, ý ."
Nhìn dáng vẻ của Vương Mạn Mạn, tiểu đoàn trưởng Kiều cũng chút đau đầu: "Anh đây là phân tích cho em, đang bàn đạo lý với em."
Vương Mạn Mạn càng thêm tức giận.
“Trong lòng , em là một lý lẽ chứ gì!"
“Mạn Mạn... ... ... ý .”
Tiểu đoàn trưởng Kiều miệng lưỡi linh hoạt, nên gì cho .
"Họ Kiều , em còn đó."
Lòng n.g.ự.c Vương Mạn Mạn phập phồng, rõ ràng đang giận dữ: "Ở mặt nhiều như xin bọn họ, hỏi thử em lấy thể diện để tiếp tục ở nơi đây!"
Tiểu đoàn trưởng Kiều: "...”
"Mạn Mạn."
Anh nhẫn nại : "Đoàn trưởng Tạ mới xảy chuyện, chúng đầu mắng ... Đây chẳng là bỏ đá xuống giếng , còn ai dám qua với nữa?"
“... Mẹ em quá, là bụng nhà họ Nguyễn hẹp hòi.”