----
Nguyễn Minh Phù trừng mắt .
Người đàn ông thối chuyện hổ , nếu lúc lựa chọn thứ hai, cô sẽ bao giờ chọn tên khốn !
“Lần chúng Bắc Kinh (Kinh thành), khi nào thì trở về?”
Tạ Duyên Chiêu trầm ngâm một hồi, mới mở miệng : "Bốn ngày là tới .”
“Có quá căng thẳng ?”
Nếu Tạ tư lệnh, cũng tang lễ. Ở Bắc Kinh, Tạ gia ít quen, đến lúc đó những nhất định sẽ đến đưa tiễn.
“Đủ .”
Tạ Duyên Chiêu sờ lên mái tóc dài của cô.
"Tạ gia vài dễ ở chung, nếu bọn họ những lời khó , em cũng cần phản ứng."
Nguyễn Minh Phù gật đầu. Cô kiểu sẽ bản tổn thương.
Ngày hôm đó trôi qua nhanh, sáng hôm . Nguyễn Minh Phù mở mắt, thấy hình cao lớn của Tạ Duyên Chiêu. Anh đang chuẩn toa xe, trong tay còn cầm một chiếc khăn ấm.
“Lau mặt .”
Nguyễn Minh Phù nhận lấy.
Khăn lông ướt đẫm vẫn còn ấm, lẽ đàn ông thối thấy cô sắp dậy, cô thích sạch sẽ, mới cố ý chạy tới phòng vệ sinh nhúng khăn ướt.
Người đàn ông thối chu đáo thật.
Hai vệ sinh, ăn xong bữa sắng Lâm Kiêu tới.
“Minh Phù, hôm nay còn phiền cô một chút.”
Nghĩ đến Andre như hoa khổng tước , sắc mặt Tạ Duyên Chiêu chùng xuống.
Lâm Kiêu chút ngượng ngùng xoa tay: "Minh Phù, bên đó phiên dịch nào thể , Cố Thanh Tùng tuổi còn trẻ, thật sự áp chế hai , cô xem?"
“Anh, em sẽ qua đó.”
Tạ Duyên Chiêu: "... Anh cũng .”
Con khổng tước hoa còn dám động tay động chân, sẽ lập tức đánh tàn phế!
Lâm Kiêu chỉ mỉm .
“Minh Phù, cháu yên tâm, chắc chắn sẽ bạc đãi cháu.”
“Chờ chút, sẽ lập tức tìm lãnh đạo xin tiền thưởng!”
"Được giúp đỡ ."
Nguyễn Minh Phù mỉm : “Chính là vinh hạnh của cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-457.html.]
Ý mặt Lâm Kiêu càng nhiều: " , Duyên Chiêu cũng tiếng F. Lúc cháu mệt cứ để nó chống đỡ…”
Bọn họ chuyện xong, lập tức đến cửa ghế lô.
So với ngày hôm qua, trạng thái của Andrew và Feene hơn ít. Có vẻ thuốc ngày hôm qua tác dụng. Andrew thấy cô bước , đôi mắt đa tình sáng lên.
"Cô gái xinh , gặp cô ."
Sắc mặt Tạ Duyên Chiêu tối sầm .
Andrew như thấy, tiếp tục khen ngợi Nguyễn Minh Phù.
"Sáng sớm thể thấy một cô gái xinh như , khiến tâm trạng cả ngày của vui vẻ ít."
Anh về phía Nguyễn Minh Phù bằng ánh mắt thâm tình: "Nếu cô thể..."
Tạ Duyên Chiêu cắn răng: "Nam tước Andrew, ngài nên dùng bữa sáng .”
Anh cao hơn Andre chừng một cái đầu, khi từ xuống còn kéo theo một cảm giác áp bách mãnh liệt.
Andrew sợ .
Anh oán giận Nguyễn Minh Phù: "Cô gái xinh của , cô đến là , tại còn mang theo tên đáng ghét đến đây ?”
Nguyễn Minh Phù: "...”
Nếu là khách nước ngoài, với tính tình của Tạ Duyên Chiêu sớm đè xuống đất ăn đ.ấ.m .
"Andrew , ngài thật hài hước.”
Andrew thở dài, như một đứa trẻ kẹo.
“Được .”
Khuôn mặt Tạ Duyên Chiêu đen , dọa Cố Thanh Tùng đang tiến gần cũng lặng lẽ lùi . Cảm nhận khí thế lạnh lùng đến thấu xương dường như sắp g.i.ế.c của , nước mắt cũng sắp tuôn luôn .
Bữa sáng của khách nước ngoài phong phú hơn nhiều so với bữa sáng hôm nay của Nguyễn Minh Phù.
Ngoài một ly sữa, còn sandwich đặt một cái đĩa lớn và trông... nhỏ nhắn.
Cố Thanh rũ mắt lộ vẻ đáng thương.
Đối với những con cháu hoàng gia ngoại quốc, thức ăn cũng chỉ bình thường mà thôi.
"Anh trai, tém một chút."
Feene ghét bỏ Andrew: "Anh giống cái gì ?"
Thấy Andrew đầu , lúc Feene mới mở miệng tiếp.
“Giống như con ruồi bay !”
"Ôi, Feene, em thô lỗ quá."
Andrew cô với vẻ mặt buồn bã: "Chúa ơi, một em gái thô lỗ như em chứ."
Feene: "...”