----
Feene cầm lấy bút, ký tên lên . Làm dáng vẻ như mới đánh bại kẻ thù, tốc độ tàn nhẫn nhanh. Chỉ sợ nếu chậm một giây, bản sẽ lập tức hối hận.
Sau khi ký tên xong, cả Feene dường như vét sạch. Hai mắt cô vô hồn, cứ thẳng lên trần nhà trong ghế lô.
Ngược với cô là Lâm Kiêu. Ông như chuột ăn trộm dầu, đợi cô ký xong thì lập tức cầm hợp đồng lên. Dáng vẻ vô cùng trân quý, giống như đang ôm bảo vật gia truyền .
Lâm Kiêu híp mắt Feene: "Công chúa điện hạ, nam tước Andrew cũng đầu tư ?"
Nguyễn Minh Phù: "...”
Cậu của đàn ông thối lăn lộn cùng của cô thật đáng tiếc.
cô vẫn dịch ý của Lâm Kiêu.
Vốn dĩ tưởng rằng Feene sẽ từ chối, ai ngờ cô như một chú cá chép quẫy đuôi, hai mắt phát sáng Lâm Kiêu.
"A... đúng , quả thật đầu tư, còn với năm mươi triệu là quá ít."
Trong mắt Feene hiện lên nét chột : "Muốn bảy mươi... đúng, là một trăm triệu!"
“Một trăm triệu?”
Chúa ơi!
Cho dù Kỳ Dương Diễm đầu tư thì Lâm Kiêu cũng hạnh phúc tới mức ngất .
Nếu đối phương thật sự đầu tư nhiều tiền như , đừng chăm sóc bọn họ như cháu trai. Cho dù là gọi bọn họ là ba, Lâm Kiêu cũng đồng ý.
Lúc ông chê hai Andrew khó hầu hạ nữa. Ánh mắt thiết nóng bỏng , giống như một tín đồ cuồng nhiệt thấy vị thần mà thờ phụng.
Nguyễn Minh Phù: "...”
Andrew bỏ tiền như cô . Feene... đúng là một tên lừa đảo.
Điều kỳ diệu là ký hợp đồng. Lâm Kiêu dẫn Tạ Duyên Chiêu mặt Andrew, chỉ trong chốc lát ôm trọn hợp đồng một trăm triệu.
Nguyễn Minh Phù: "...”
Không chứ, Andrew thật sự lương tâm như ?
Cô thật sự ngờ.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-460.html.]
Ở Bắc Kinh, trong tòa nhà nhỏ của phái Khí.
Tạ Đông Lâu ở bàn ăn, trong tay cầm một tờ báo mà . Quý phu nhân bên cạnh đanh uống sữa, khuôn mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Một chút mới mẻ cũng , đến cửa hàng mua nữa.
Bà vén tóc, ăn mặc vô cùng khéo léo.
"Đông Lâu, cháu trai của ông sắp về , ông nghĩ ?"
“ thể nghĩ thế nào nữa đây.”
Tạ Đông Lâu buông tờ báo trong tay xuống: “Được , mau ăn cơm .”
Mặc dù Tạ Đông Lâu là chú ruột của Tạ Duyên Chiêu, nhưng ông hận Tạ tư lệnh, mấy năm nay vẫn luôn ở Bạch gia, ít liên lạc với của Tạ gia, cũng với ông lắm.
Ông đưa mắt đồng hồ tay: "Thời gian còn nhiều, bà chuẩn thứ cho , ngày mai bọn họ sẽ đến.”
Sắc mặt của An Ngọc Trúc lắm
“Ở bên ngoài ông ít vẻ một chút cho , còn dẫn về, sẽ để yên cho ông .”
Tạ Đông Lâu nhíu mày bà : "Bà xem lời của bà kìa, đứa nhỏ Duyên Chiêu gì cũng là cháu của , nó ở Bắc Kinh chỗ nương , thể đưa nó về nhà ở vài ngày ?"
“Không !”
An Ngọc Trúc quyết liệt : " chính là .”
Tạ Đông Lâu thở dài một .
Ông mâu thuẫn giữa Tạ Duyên Chiêu và Tạ tư lệnh, với tính tình của vốn dĩ sẽ ở đại viện. Chỉ là... Tạ Đông Lâu về phía An Ngọc Trúc.
“Duyên Chiêu gì cũng là cháu .”
An Ngọc Trúc lạnh: "Ông cho rằng nó là cháu ông, thì sẽ nguyện ý nhận ông là chú ?"
Lúc bà gả đây, Bạch Thiển Châu còn, Tạ Duyên Chiêu thì đưa về Bạch gia. Lúc kết hôn, vốn dĩ bà tưởng rằng đối phương sẽ cho chút mặt mũi mà nán đây một chút. Ai ngờ... từ đầu đến cuối đều thấy bóng dáng Tạ Duyên Chiêu.
Lần đó, bà thiếu chút nữa xuống đài .
An Ngọc Trúc cần nhất là thể diện, vì cứ để chuyện trong lòng hơn mười năm cũng chịu buông.
"Ông cũng chuyện lúc đó?"
An Ngọc Trúc gằng giọng một cái: "Dù ông cũng đừng nghĩ là nóc nhà, hơn nữa, trong nhà sắp xếp một cô con dâu nó chịu cưới, trúng cô gái thôn nữ nào đó. Ông những đó chuyện nhạo như thế nào ."
"Một thím như bà, cháu trai cưới vợ thì liên quan gì đến bà chứ?”